Hôn nhân không tình yêu

Chương 18: Động phòng




Tôi lập tức quay đầu. Trong đêm tối, hình bóng anh dưới ánh đèn đường kéo dài tít tắp.

Nếu là mấy năm trước, nhất định tôi sẽ chạy nhanh về phía Cảnh Mạc Vũ, lao vào lòng anh rồi nói lớn: “Anh biết không? Em nhớ anh chết đi được!” Chắc anh sẽ ôm bờ vai đông cứng của tôi, cất giọng vừa lo lắng vừa trách móc: “Muộn rồi còn không về ký túc, em không biết buổi tối ở ngoài đường có nhiều kẻ xấu hay sao?”

Hiện tại, anh đứng ngay trước mặt tôi, tôi có thể nghe rõ tiếng thở của anh qua điện thoại. Thế nhưng tôi không biết nên tiến thêm một bước với bộ dạng nào, không biết phải mở miệng ra sao… Vì vậy, tôi quyết định, anh bất động, tôi cũng bất động.

Cảnh Mạc Vũ tắt điện thoại, đi về phía tôi. Anh cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai tôi. Lòng bàn tay ấm áp của anh cách một lớp áo, in dấu trên bờ vai lạnh giá của tôi, khiến trái tim tôi loạn nhịp.

Tôi nghĩ mình nên nói câu gì đó để phá vỡ sự trầm lặng. “Anh đợi ở đây lâu rồi phải không?”

“Không.” Cảnh Mạc Vũ bình thản nói. “Tôi đi đằng sau xe công ty em từ đầu đến cuối.”

“Hả? Anh đi theo em? Lẽ nào anh sợ Giám đốc Trần đem em đi bán? Mà nếu có bán, chắc chắn anh ta sẽ bán cho anh.”

“Tôi bỏ nhiều tiền như vậy để cưới em, bán em cho ai, tôi cũng lỗ.”

“Anh bỏ tiền cưới em? Hôn lễ thất bại đó không phải do anh tổ chức đấy chứ?” Tôi còn tưởng kiểu xa xỉ, khoa trương đó là phong cách của ba.

Cảnh Mạc Vũ nhíu mày. “Thất bại sao?”

“Ờ…” Thật ra bây giờ hồi tưởng lại, đám cưới của tôi không hề thất bại. Trời xanh biếc, lãng mạn, đẹp đẽ…

“Cả đời mới có một lần, tôi không muốn phải tiếc nuối.”

Cả đời mới có một lần! Câu này có ý thề non hẹn biển, chân tình biển cạn đá mòn. Nhưng tôi vân không chắc chắn, hỏi lại anh: “Anh xác định chỉ một lần?”

Cảnh Mạc Vũ không trả lời, cụp mắt, cầm bàn tay trái của tôi. Ngón tay tôi bỗng lành lạnh, một chiếc nhẫn bạch kim được lồng vào ngón áp út của tôi. Hoa văn uốn lượn của chiếc nhẫn ánh lên dưới ngọn đèn đường mờ ảo. Nếu tôi nhớ không lầm, đây là chiếc nhẫn cưới bạch kim mới nhất trong series Cartier Love tôi từng thấy trên tạp chí tháng trước. Kiểu nhẫn này là sự kết hợp hoàn hảo giữa cổ điển và hiện đại, tượng trưng cho tình yêu và hôn nhân mãi mãi không thay đổi.

Tôi mừng rỡ ngước lên, đón ánh mắt sâu thẳm của anh. “Đây là nhẫn cưới sao?”

“Ừ.” Cảnh Mạc Vũ nhìn vào tận đáy mắt tôi, trịnh trọng nói từng tiếng một: “Ngôn Ngôn, chuyện em bảo anh suy nghĩ, anh đã suy nghĩ nghiêm túc. Anh sẽ không ly hôn với em.”

“Tại sao?” Tôi chờ đợi câu trả lời của anh, một câu trả lời có thể giúp tôi kiên định về giá trị tồn tại của cuộc hôn nhân đối với tôi cũng như với anh.

“Trước đây anh không muốn chấp nhận em là bởi anh không biết làm thế nào để yêu em, sợ làm em bị tổn thương. Anh hy vọng mãi mãi làm người anh trai tốt của em. Nhưng hiện tại, chúng ta đã đi tới nước này, không thể nào giống như trước kia…”

Tôi hỏi thẳng anh: “Bây giờ, anh có yêu em không?”

Cảnh Mạc Vũ trầm mặc trong giây lát. “Em và ba là hai người thân duy nhất của anh. Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều không muốn mất hai người, mất gia đình này… Em có hiểu không?”

“Em hiểu…” Cuối cùng trái tim anh cũng không thuộc về tôi. Đối với anh, tôi chỉ là người thân, là trách nhiệm của anh. Đối với một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ, không cội nguồn như anh, tình thân là thứ khó khăn lắm mới có được nên anh sợ đánh mất. Anh thà chấp nhận cuộc hôn nhân bất hạnh, cũng phải bảo vệ gia đình của anh, bảo về người thân của anh.

“Ngôn Ngôn!” Cảnh Mạc Vũ nắm chặt tay tôi, mười đầu ngón tay đan vào nhau, tựa như muốn thể hiện sự kiên quyết và cố chấp của mình. “Em hãy cho anh thời gian, anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, anh sẽ cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc cho em.”

Đây không phải câu trả lời tôi muốn nghe. Tôi thất vọng rời ánh mắt đi chỗ khác. Từ trước đến nay, tôi không muốn cưỡng ép anh. Nhưng cuối cùng, tình thân lại trở thành xiềng xích giam cầm anh. “Cứ miễn cưỡng như vậy thì có ý nghĩa gì? Anh biết rõ, thứ em cần không phải là sự bố thí của anh…” Tôi nghiến răng, rút chiếc nhẫn khỏi ngón áp út, nhét vào tay Cảnh Mạc Vũ. “Chúng ta vẫn nên ly hôn thì hơn.”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi trên con đường tăm tối không nhìn thấy tận cùng.

Đến thời khắc phải đối diện với sự mất mát, tôi mới phát hiện, việc từ bỏ không đến nỗi khó khăn như tôi tưởng tượng. Trong đêm đen, dù không có ánh trăng, ít nhất còn có đèn đường chiếu sáng lối đi. Nhưng tôi không ngờ, mới đi được hai bước, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên đuổi theo, túm chặt cổ tay tôi. “Ngôn Ngôn, em còn muốn anh làm gì nữa?”

“Em chỉ cần anh yêu em! Không phải tình cảm yêu thương của anh trai dành cho em gái, cũng không phải trách nhiệm người chồng đối với người vợ. Thứ em cần là tình yêu của một người đàn ông đối với một người đàn bà.”

“Ngôn Ngôn, em hãy cho anh thêm chút thời gian.” Cảnh Mạc Vũ đưa tay nâng mặt tôi lên, định giúp tôi lau giọt nước mắt ở khóe mi. Nhưng tôi đẩy anh ra, vì quá dùng sức, tôi loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững.

Tôi cho anh từng ấy thời gian còn ít hay sao? Tôi đợi anh ba năm, đổi lại là cảnh anh ôm người phụ nữ khác ở đám cưới của tôi. Nghĩ đến Hứa Tiểu Nặc, tôi lắc đầu. “Dù cho anh bao nhiêu thời gian, em cũng không có cách nào thay đổi con người anh.” Bởi trong lòng anh đã có người phụ nữ khác.

Thấy anh tiến lên một bước, tôi run rẩy lùi lại hai bước. “… Hãy đem sự thương hại của anh cho người phụ nữ cần đến nó. Cảnh An Ngôn này không cần.”

“Em…” Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi, đáy mắt vằn tia máu đỏ. Tôi biết anh rất tức giận, chỉ những lúc giận dữ, ánh mắt anh mới đáng sợ như vậy.

Tôi luống cuống tiếp tục lùi lại.

“Em nhất định bắt anh phải coi em là đàn bà ngay bây giờ… Được thôi!” Cảnh Mạc Vũ xông đến trước mặt tôi, túm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi. Bất chấp sự giãy dụa của tôi, anh lôi tôi đến chỗ xe của anh và nhét tôi vào bên trong.

Sống với anh hai mươi năm, chưa bao giờ anh nổi nóng với tôi, càng không có những hành động thô bạo như lúc này. Tôi hơi hốt hoảng. “Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Về khách sạn.” Cảnh Mạc Vũ không phải nói với tôi mà nói với người tài xế đang trợn mắt kinh ngạc. Tài xế không dám hỏi nhiều, lập tức nổ máy, lái xe về khách sạn với tốc độ bảy mươi kilômét một giờ.

Trợ lý Kim ngồi ở ghế lái phụ, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Chương 9: Viên phòng

Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, Cảnh Mạc Vũ liền kéo tôi vào căn phòng tối đen như mực.

Sau tiếng đóng cửa đánh “Sầm”, anh đè tôi vào tường, thân hình cao lớn, rắn chắc của anh ép chặt vào người tôi. Anh bóp cằm tôi, môi phủ xuống.

Một nụ hôn đến với tốc độ và sức mạnh khác thường khiến tôi chỉ có một cảm giác, đó là đau đớn. Đau từ bờ môi đến nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng. Nhưng tôi không phản kháng, cũng không né tránh. Tôi giơ tay ôm cổ anh, hé miệng đón nhận sự xâm nhập của anh.

Tuy tôi không hiểu tại sao Cảnh Mạc Vũ đột nhiên ham muốn tôi, vào thời khắc này, với cách thức như vậy nhưng đối với tôi, những điều đó không quan trọng.

Có lẽ đây là cảm giác của tình yêu, thà đau đớn chứ không muốn đánh mất.

Nụ hôn mỗi lúc một sâu, đầu lưỡi quấn quýt đến mê loạn. Bàn tay nóng bỏng của anh ngày càng trắng trợn trên người tôi, không ngừng vuốt ve đường cong mềm mại của tôi. Tôi co người, anh kéo mạnh váy của tôi, hai đỉnh đồi thoát khỏi sự gò bó, rơi vào lòng bàn tay nóng bỏng của anh, để mặc anh nắn bóp. Tôi không chịu nổi cảm giác đau nhói lạ thường, khẽ rên một tiếng. Trong căn phòng tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy xúc cảm và sự đau đớn quen thuộc đó lại một lần nữa cuốn tôi vào vực sâu vô tận, muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu.

Cơ thể tôi đột nhiên nhẹ bẫng, Cảnh Mạc Vũ đẩy tôi xuống sofa bên cạnh, sau đó nằm đè lên người tôi. Nụ hôn bá đạo của anh rơi xuống bờ vai tôi, gây cảm giác tê tê. Hình ảnh trong kí ức chợt nổ tung, lần lượt hiện ra trước mắt tôi. Đó là một đêm triền miên và chiếm hữu, khiến tôi trải qua đau đớn và hoan lạc. Tôi phảng phất ngửi thấy hương hoa hợp hoan…

Khóa kéo ở sườn váy bị kéo xuống, nụ hôn nóng bỏng và động tác vuốt ve của anh chạy dọc cơ thể tôi… Tôi ôm chặt lấy anh, cảm nhận ngọn lửa đang bùng cháy trong người anh, nghe tiếng thở gấp gáp của anh. Đối với tôi, như thế là quá đủ.

Sau đó, Cảnh MạcVũ kéo váy tôi. Động tác của anh nôn nóng như một khắc cũng không muốn trì hoãn. Dường như anh sợ, nếu chần chừ dù chỉ một giây, anh sẽ không thể tiếp tục cuộc ái ân đầy tội lỗi này.

Mọi chuyện xảy ra trong đêm tối như lần đầu tiên. Dục vọng nóng bỏng của anh đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi. Không có sự đau đớn kịch liệt, chỉ có niềm khát khao được lấp đầy và cơn khoái cảm bao trùm cơ thể.

“Ưm…” Tôi cắn chặt môi, nuốt tiếng rên rỉ suýt bật ra khỏi miệng.