Hôn nhân không tình yêu

Chương 24




Tôi lảo đảo lùi lại phía sau, không dám nhìn thêm lần nữa, càng không dám nghĩ đến chuyện phải gấp gáp và hoảng hốt đến mức nào, anh mới bị thương như vậy. Có lẽ anh đã cướp con dao từ tay Hứa Tiểu Nặc.

Phòng bệnh yên lặng một lúc, giọng nói bi thương và tuyệt vọng của Hứa Tiểu Nặc vọng ra ngoài: “Em không muốn làm anh khó xử... Em biết, người của Cảnh gia không thể chấp nhận em, không muốn nhìn thấy em... Anh vì bất đắc dĩ nên mới đưa em đi Mỹ.”

“…” Cảnh Mạc Vũ không trả lời, coi như thừa nhận.

“Em vốn chẳng sống được bao lâu nữa, anh việc gì phải hao tâm tổn trí vì em...”

Cuối cùng Cảnh Mạc Vũ cũng mở miệng, cắt ngang những lời ai oán của Hứa Tiểu Nặc: “Điều kiện chữa trị và môi trường dưỡng bệnh ở Mỹ tốt hơn bên này nhiều, rất thích hợp để em trị bệnh”

“Nhưng em không muốn đi.” Hứa Tiểu Nặc nghẹn ngào khẩn cầu. “Anh để em một mình đi Mỹ, nơi đó không người thân, không bạn bè... Nếu chết ở nơi đất khách quê người, em thà chết ngay bây giờ, ít nhất, em có thể chết bên cạnh anh...”

Tôi không thể nghe tiếp lời khẩn cầu hèn mọn này liền quay người, chậm rãi đi ra ngoài. Tôi nhớ Hứa Tiểu Nặc từng nói, cô là người sắp chết, cô không ham muốn điều gì, chỉ cần được ở cùng một thành phố với người cô yêu thương, có thể nhìn ngắm anh từ xa là cô mãn nguyện rồi. Vậy mà đến yêu cầu hèn mọn nhất của cô, tôi cũng không thể đáp ứng.

Cô nói, người của Cảnh gia không chấp nhận cô. Trên thực tế, là tôi không chấp nhận cô, không muốn cô xuất hiện trước mặt tôi. Tôi đã ép cô vào đường cùng, không có sự lựa chọn nào khác.

Có người nói, tình yêu là sự ích kỷ. Hôm nay, coi như tôi đã được lĩnh hội một cách sâu sắc.

Một mình rời khỏi bệnh viện, tôi cố gắng không quay đầu lại. Dù yêu anh đến mức nào, tôi cũng không thể làm nhân vật nữ phụ trong câu chuyện tình yêu của người khác.

Mây đen như đè nặng trên đầu, hạt mưa quất vào da thịt nhưng tôi không cảm thấy giá lạnh. Chỉ là mỗi bước đi, lồng ngực tôi lại đau nhói, đến hít thở cũng đau buốt vô cùng. Tôi ôm ngực, nở nụ cười tự giễu. “Cảnh An Ngôn, mày trở nên yếu đuối như vậy từ lúc nào? Đến một chút thương tâm cũng không chịu nổi, một chút đau khổ cũng không thể vượt qua hay sao? Mày có thể, mày không phải Hứa Tiểu Nặc. Không có anh ấy, mày vẫn có thể kiên cường sống tiếp.”

Theo hàng đèn đường dài dằng dặc, tôi rảo bước mỗi lúc một nhanh. Tôi cho rằng việc đi nhanh sẽ giúp tôi thoát khỏi tình cảnh khốn cùng. Nhưng khi nhìn thấy công viên Lục Hổ quen thuộc ở phía trước, tôi bất giác đi chậm lại. Chiếc xích đu hồi nhỏ tôi thích nhất nằm cô độc trong mưa gió. Tôi đi vào công viên, ngồi xuống chiếc xích đu và nhắm mắt. Chiếc xích đu đung đưa bất chấp cơn mưa xối xả. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cười vô tư lúc nhỏ. “A... Anh ơi, đẩy em lên ột chút, cao nữa đi anh... A...”

Cảnh Mạc Vũ tung tôi lên không trung, càng tung càng cao. Cơ thể rơi tự do, trái tim tôi bị kích thích nên đập rất mạnh, tôi hưng phấn hét lên...

Vậy mà bây giờ, chiếc xích đu mới đung đưa hai lần, lồng ngực tôi đã đau nhói. Tôi không thở nổi, chân tay mất cảm giác, trước mắt tối sầm, tôi ngã từ trên chiếc xích đu xuống đất. Túi xách trên vai tôi rơi xuống, đồ trong túi văng tung tóe. Tôi đứng dậy định nhặt đồ nhưng mới bước hai bước tôi lại ngã khuỵu xuống.

Trong đêm mưa gió, công viên không một bóng người.

Tôi không còn sức để đứng dậy, nhịp tim ngày càng bất thường. Cảm giác này, dường như tôi đã từng trải qua. Tôi nhớ ra rồi, hồi nhỏ, có lần tôi bị bắt cóc, bọn bắt cóc nhốt tôi vào một chiếc lồng sắt, đàn chó hoang sủa ầm ĩ bên ngoài. Thỉnh thoảng chúng thò móng vuốt vào trong lồng, sượt qua làn da tôi. Tôi sợ hãi cuộn chặt người.

Khi đó, tôi cũng có cảm giác như lúc này. Sinh khí từ từ rút khỏi cơ thể tôi. Tôi nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, đợi Cảnh Mạc Vũ đến cứu tôi... Tôi tin chắc anh sẽ đến, anh sẽ không để tôi chết trong cái lồng lạnh lẽo đó, anh sẽ không để đàn chó hoang xé xác tôi.

Tôi đợi suốt một ngày, cuối cùng Cảnh Mạc Vũ cũng xuất hiện. Khi anh ôm tôi vào lòng, tôi không còn thấy sợ hãi, cảm giác đau buốt nơi lồng ngực cũng biến mất. Nhưng lần này tôi không đợi được anh. Anh đang ở bên giường bệnh của Hứa Tiểu Nặc, nắm chặt tay cô không muốn buông. Có lẽ chỉ đến khi mất đi, con người mới biết điều gì là quan trọng.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, trước mắt tôi tối đen, tôi nghĩ đến ba... Không! Tôi không thể chết, tôi dùng chút sức lực cuối cùng để lần tìm chiếc điện thoại.

Điện thoại di động chắc chắn nằm đâu đó quanh đây nhưng tôi cố hết sức cũng không tìm ra. Tôi hiểu tại sao Hứa Tiểu Nặc thà tự sát cũng chỉ cầu mong được nhìn thấy anh, ở bên anh vào giây phút cuối cùng. Khi đối mặt với cái chết, nỗi đau lớn nhất không phải nỗi đau thể xác mà là vì lưu luyến, lưu luyến người nào đó, tình yêu của ai đó...

Tôi thật sự muốn gặp anh một lần, muốn nói với anh nhiều điều.

Tôi muốn nói với anh: “Nếu anh yêu cô ấy thì hãy quý trọng cô ấy, đừng đợi đến khi mất cô ấy, anh mới muốn nắm tay cô ấy.”

Tôi muốn nói: “Hãy ở bên cạnh ba. Ba già rồi, ba thật sự già rồi... Ba không thể chịu đựng sự mất mát thêm một lần nữa...”

Tôi còn muốn nói: “Anh đừng áy náy. Anh đã làm rất nhiều việc cho em, nhiều hơn em mong muốn...”

Đột nhiên, điện thoại của tôi đổ chuông, là bài hát tôi thích nhất: Xin hãy nói cho em biết em yêu anh là một sai lầm. Đừng để em cô độc trong đêm dài... Vì anh, em đã hy sinh rất nhiều nhưng điều đó lại khiến em đau đến mức không thể nói ra. Vì em yêu anh giống con thiêu thân lao vào ngọn lửa...

Nhờ tiếng nhạc, cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc di động. Ngón tay run rẩy sượt trên màn hình không biết bao nhiêu lần, tôi mới nghe được giọng nói của Cảnh Mạc Vũ.

Trong đêm mưa gió tuyệt vọng này, giọng anh vô cùng ấm áp: “Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn, em đang ở đâu?”

“Em đang ở... xích đu...” Giọng nói yếu ớt của tôi trong tiếng gió mưa thét gào.

“Ở đâu cơ? Anh không nghe rõ...”

Giọng nói sốt ruột của anh đột nhiên biến mất, màn hình điện thoại đen sì, tôi sờ thế nào nó cũng không có phản ứng. Tia hy vọng cuối cùng đã tắt, tôi nhắm nghiền hai mắt, thể xác và linh hồn cùng chìm trong hố đen vô tận.

Nếu còn cơ hội, tôi chỉ muốn nói với anh câu cuối cùng: “Anh, anh đừng nhớ em...”

***

Tôi mở mắt, cảm giác rất ấm áp và dễ chịu. Trời đã sáng hẳn, xung quanh toàn là màu trắng và mùi thuốc khử trùng. Tôi đang nằm truyền nước trên chiếc giường đơn màu trắng. Trên người tôi còn cố định bảy, tám sợi dây, nối với máy điện tim.

Một người đàn ông trung niên xa lạ ngồi bên cạnh giường tôi nằm, da ngăm đen, mái tóc lộn xộn, người phả ra mùi thuốc lá, diện mạo có vẻ hiền lành. Thấy tôi tỉnh lại, ông ấy thở phào nhẹ nhõm. “Cuối cùng cô cũng tỉnh lại!”

Tôi nở nụ cười yếu ớt với ông ấy: “Chú đã cứu cháu ạ?”

Ông ấy gật đầu. “Đúng vậy!” Sau đó, ông ấy kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe.

Hóa ra, ông ấy làm công việc đưa cơm ở quán ăn, nghe giọng thì có vẻ là người phương Bắc. “Tôi mang cơm đến công viên cho bảo vệ, trên đường về nhìn thấy cô bị ngất ở bãi cỏ… Tôi định gọi điện thoại thông báo với người nhà của cô, không ngờ điện thoại di động của cô bị hỏng, không thể mở máy. Nói thật lòng, tôi không muốn lo chuyện bao đồng, sợ gặp phiền phức, nhưng thấy cô ngất lịm ở đó, trời lại mưa to, tôi không cứu cô, có lẽ sẽ chẳng ai đến cứu... Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định thử vận may nên mới đưa cô tới bệnh viện.”

Tôi nở nụ cười gượng gạo. Thời buổi này, không trách tình người đen bạc, chỉ trách lòng người khó lường. Không ai biết, một trái tim nhiệt tình sẽ nhận được lòng cảm kích hay sự tổn thương. Trong khi đó, nhiều tờ báo còn đổ thêm dầu vào lửa, ra sức đưa tin về những câu chuyện, người làm việc tốt chuốc họa vào thân, thành ra ai nấy đều học cách bảo vệ “trái tim nhiệt huyết” của mình.

Người đàn ông nói tiếp: “Đến bệnh viện, bác sĩ nói cô bị bệnh gì đó, tóm lại rất nghiêm trọng, cần cấp cứu ngay... May mà trong ví của cô có tiền, có thể nộp trước tiền đặt cọc, bác sĩ mới đưa cô vào phòng cấp cứu. Nếu không, cô đã gặp nguy hiểm rồi.”

Lần này tôi không cười nổi nhưng trong lòng mừng thầm, may mà tôi không phải làm phẫu thuật nên không cần người nhà ký tên.

Thấy tôi tỉnh lại, người đàn ông tốt bụng cũng yên tâm, thu dọn đồ ra về. Tôi định đưa ông ấy tất cả số tiền còn lại trong ví nhưng ông ấy không chịu nhận, cứ chối đây đẩy rồi chạy khỏi phòng bệnh, giống như sợ bị tôi hãm hại. Ông ấy vội đến mức không để lại số điện thoại cho tôi.

Sau khi truyền hết chai nước, tôi đang chuẩn bị giật đám dây dợ cắm trên người để về nhà thì cô y tá vừa chạy đến vội ấn tôi xuống giường. “Cô không thể xuống giường, hãy nằm ở đây nghỉ ngơi vài ngày.”

“Tôi không sao.” Ngực tôi không còn đau nữa, tôi cảm thấy cơ thể không có gì bất thường.

“Không sao ư? Cô thử xem nhịp tim của cô đi!”

Tôi ngước mắt nhìn đường cong trên máy điện tâm đồ nhưng không nhìn ra nhịp tim của tôi có gì khác lạ. Mãi đến khi bác sĩ tới kiểm tra phòng, tôi mới biết, tôi bị mắc bệnh tim.

Khi hai chữ “bệnh tim” vang lên bên tai, tôi giật mình kinh hãi, bởi hai chữ này trong ký ức thời niên thiếu của tôi biểu hiện cho cái chết bi thảm nhất.

Bác sĩ quan sát điện tâm đồ, vội vàng an ủi tôi: “Cô đừng căng thẳng quá, bệnh viêm cơ tim của cô không nghiêm trọng! Lúc bình thường chẳng khác gì người khỏe mạnh. Chỉ vì lần này cô mệt mỏi quá độ cộng thêm bị kích thích, tinh thần lên xuống thất thường mới dẫn đến nhịp tim không bình thường. Chỉ cần cô tích cực điều trị, giữ thái độ lạc quan, chú ý ăn uống và nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh vận động kịch liệt, tránh tình trạng quá xúc động thì sẽ không có gì đáng ngại. Tuy vậy, nếu cô không tích cực điều trị, để bệnh tình nặng thêm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí nguy hiểm đến mức có thể đột tử.”

Nghe lời khuyên của bác sĩ, tôi lập tức nghĩ tới một vấn đề quan trọng. “Bác sĩ, tôi có thể sinh con không?”

Bác sĩ ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc mới trả lời: “Với tình trạng của cô, không thể loại trừ khả năng gặp nguy hiểm trong lúc sinh nở. Nhưng nếu cô điều trị tốt, đến khi chức năng tim hồi phục bình thường, cô có thể mang thai và sinh con.”

Lúc này tôi mới yên lòng.

Tuy bác sĩ dặn dò tôi nên nằm viện theo dõi vài ngày nhưng tôi vẫn không thích cảm giác cô độc trên giường bệnh khi không có người bên cạnh. Điện thoại di động của tôi lại bị hỏng nên không thể liên lạc. Nhân lúc bác sĩ không để ý, tôi lén lút rời khỏi bệnh viện, đón taxi về nhà nghỉ ngơi. Khi taxi đi qua công viên Lục Hổ ở gần đó, tôi chợt nhìn thấy một chiếc xe con quen thuộc đậu bên đường.

“Dừng xe! Dừng xe!”

Taxi vừa dừng lại, tôi nhét một tờ tiền vào tay người tài xế rồi lao xuống xe như tên bắn.

Lúc này, bầu trời trong xanh vời vợi. Tôi đứng yên một chỗ nhìn Cảnh Mạc Vũ tiến về phía tôi, tất cả những chuyện xảy ra tối qua dường như chỉ là cơn ác mộng.

“Ngôn Ngôn!” Anh đứng trước mặt tôi, nắm chặt cánh tay tôi thể hiện sự tức giận lẫn vui mừng. Sau đó anh kéo tôi vào lòng.

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh đang đợi em.”