Hôn nhân không tình yêu

Chương 31




Tiếng mở cửa rất lớn, tôi và Cảnh Mạc Vũ cùng nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy người cha nửa đời thô lỗ của tôi đang đứng như trời trồng trước cửa, sắc mặt đã chuyển thành màu đỏ tím. Đối diện với sự việc xảy ra bất ngờ, người đàn ông điềm đạm như Cảnh Mạc Vũ cũng không thể giữ vẻ bình tĩnh thường ngày. Anh nhanh như chớp kéo chăn, trùm kín hai cơ thể đang quấn lấy nhau của chúng tôi.

Bầu không khí dường như lắng đọng trong giây phút trầm mặc dài đằng đẵng đó.

“Ba...” Cảnh Mạc Vũ hắng giọng, phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng.

Ba tôi há hốc miệng, một lúc lâu sau mới bật ra một câu: “Càng ngày càng không ra thể thống gì!”

Nói xong, ông quay người bỏ đi, rồi quay lại đóng cửa phòng giúp chúng tôi, miệng lẩm bẩm: “Tụi trẻ bây giờ đã không thèm khóa cửa, còn kêu to như vậy...” Miệng nói những lời trách cứ nhưng ý cười đọng ở những nếp nhăn nơi khóe mắt ông càng sâu hơn.

Vài giây trước, tôi còn bừng bừng tức giận, bây giờ lại xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong. Tôi kéo chăn che mặt, chỉ hận không thể cả đời này trốn trong chăn, không ra ngoài gặp ai.

“Ba đi rồi.” Cảnh Mạc Vũ lấy lại vẻ bình thản, giơ tay kéo chăn của tôi. Tôi càng ôm chặt hơn. Mất mặt quá, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tôi mất mặt như vậy!

“Sao anh không khóa cửa?” Tôi trừng mắt với Cảnh Mạc Vũ, cất giọng oán hận.

Anh bật cười thành tiếng. “Anh tưởng em khóa rồi.”

“Em?” Tôi nhớ lại, tối qua tôi vào phòng sau anh, chắc là do buồn ngủ quá nên tôi trèo lên giường ngay, hình như quên khóa cửa. Hơn nữa, tôi đâu có ý định làm chuyện xấu hổ, sao phải nghĩ tới việc khóa cửa?

“Anh cũng không kiểm tra lại.” Tôi tiếp tục trách Cảnh Mạc Vũ. “Anh đâu phải không hiểu em, em đâu có thói quen khóa cửa. Hơn nữa, em không ngờ anh đột nhiên nổi cơn thú tính, lao vào em...”

“Được rồi, là lỗi của anh... Lần sau anh nhất định sẽ kiểm tra kĩ lưỡng!” Cảnh Mạc Vũ nhất quyết kéo tôi ra khỏi chăn, an ủi: “Thời gian qua ba luôn lo anh đối xử không tốt với em, bây giờ ba được dịp tận mắt chứng kiến... ba cũng có thể yên tâm rồi.”

Nhưng hình như ba tôi không được chứng kiến chân tướng sự việc...

Chân tướng? Nghĩ đến chân tướng, tôi lập tức nhớ đến cảnh chúng tôi cãi nhau trước khi ba tôi vào phòng. Bây giờ, tâm trạng bất mãn do Hứa Tiểu Nặc gây ra đã tan biến, tôi chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt là một người tốt, đáng để tôi chia ngọt sẻ bùi, nâng khăn sửa áo đến đầu bạc răng long.

Thoải mái tựa vào lòng anh, tôi mới lĩnh hội một cách sâu sắc câu nói chí lý: Vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp.

Lúc tôi và Cảnh Mạc Vũ ăn mặc chỉnh tề xuống dưới lầu, ba tôi đang ngồi trên sofa gọi điện thoại. Ông nói chuyện rất chuyên tâm, dường như không phát hiện sự có mặt của chúng tôi. Tôi ngồi bên cạnh ông lắng nghe, ông đang hỏi thăm về vấn đề đi du lịch ở Melbourne[1] , hơn nữa còn là chuyến du lịch dài ngày. Tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

[1] Melbourne: thành phố lớn thứ hai của Australia.

“Ba, ba muốn đi du lịch nước ngoài sao?” Đợi ba tôi cúp điện thoại, Cảnh Mạc Vũ hỏi ngay.

“Ờ, anh làm visa giúp ba đi, càng nhanh càng tốt. Ba định đi Melbourne thăm hai người bạn, nhiều năm rồi không gặp, muốn đi xem bọn họ sống thế nào.”

Cảnh Mạc Vũ làm sao không hiểu ý ba tôi, anh gật đầu. “Vâng, con sẽ sắp xếp.”

Trò chuyện vài câu, Cảnh Mạc Vũ nhận được điện thoại từ công ty. Hình như công ty xảy ra chuyện, cần anh đi giải quyết gấp. Anh vừa lấy áo khoác vừa nói: “Con đến công ty đây ạ, có lẽ sẽ về muộn.”

Nhắc đến công ty, tôi mới chợt nhớ ra tôi cũng có công việc, không thể tiếp tục sống an nhàn, sung sướng. Tôi đuổi theo ra cửa, nói với Cảnh Mạc Vũ: “Anh cứ bận việc của anh đi, không cần lo cho em, em định lên chuyến bay ba giờ chiều nay về thành phố T.”

“Gấp vậy à?”

“Em đã trốn việc hai ngày rồi, cũng nên quay về chỗ thực tập.”

Cảnh Mạc Vũ do dự một lát. “Được thôi, anh ra sân bay tiễn em, em hãy đợi anh.”

Tôi mỉm cười gật đầu. “Vậy em mua vé chuyến năm rưỡi.”

Thời gian là một thứ vô cùng thần kỳ, nó có thể vì sự chờ đợi nặng nề mà dài ra, cũng có thể vì cảm giác sốt ruột mà trôi đi rất nhanh. Tôi trải qua mấy tiếng đồng hồ của buổi chiều trong tâm trạng hồi hộp không yên, ngồi trò chuyện với ba tôi nhưng thỉnh thoảng lại đưa mắt ra cửa. Khi kim đồng hồ chỉ bốn giờ, tôi thở dài một tiếng, xách va li, một mình ra sân bay.

Lại một mình đi qua cửa kiểm tra nhưng tôi không cảm thấy buồn, chỉ là đột nhiên cảm khái, anh đúng là quá bận rộn nhiều việc không thể muốn làm gì thì làm. Loa phát thanh vang lên thông báo về việc làm thủ tục lên chuyến bay của tôi, hành khách bắt đầu xếp thành hàng dài. Tôi vẫn ngồi ngây ngốc ở phòng chờ, tay nắm chặt chiếc di động. Chỗ trống bên cạnh tôi có người ngồi xuống mà tôi không để ý, cho đến khi một mùi hương quen thuộc bao vây lấy tôi, một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay tôi. “Lại đợi điện thoại của anh phải không?”

Tôi giật mình quay đầu, thấy Cảnh Mạc Vũ đang nhìn tôi chăm chú, trán anh lấm tấm mồ hôi. Thời khắc này, tôi không cần bất cứ lời nói nào hết.

“Tại sao em không gọi điện cho anh, hỏi xem anh có tới không, hay lúc nào anh tới?” Cảnh Mạc Vũ hỏi.

Tôi cười, trả lời: “Một khi có thể, anh tự sẽ đến... Nếu anh không thể, em gọi điện thoại sẽ càng khiến anh áy náy hơn.”

“Ngôn Ngôn...” Tiếng loa phát thanh thúc giục hành khách lên máy bay lại một lần nữa vang lên, nhưng Cảnh Mạc Vũ vẫn không buông tay tôi. “Bao giờ em mới quay về?”

“Bao giờ em có thể quay về, không phải anh nói là được, đúng không Cảnh Tổng?”

Cảnh Mạc Vũ cười tủm tỉm. “Vậy bây giờ anh gọi điện cho Giám đốc Trần, bảo anh ta cho em nghỉ phép vài ngày.”

Thấy anh chuẩn bị điện thoại, tôi vội ngăn lại. “Anh không cần thể diện nhưng người ta cũng cần chứ!”

Chỉ còn lại một mình tôi chưa lên máy bay. Loa phát thanh không ngừng thúc giục, tôi đứng dậy, đi thẳng về phía cửa lên máy bay. Cảnh Mạc Vũ đột nhiên đuổi theo, kéo tay tôi. “Anh sẽ nhanh chóng sắp xếp để Bác Tín cử em đến Cảnh Thiên.”

Tôi chớp chớp mắt. “Sao thế? Không nỡ xa em à?”

Anh cười mà không trả lời, nắm chặt tay tôi.

“Anh đừng làm lộ liễu quá, em không muốn người khác nghĩ em đang quyến rũ anh.”

“Em yên tâm, anh sẽ khiến bọn họ cho rằng là anh dụ dỗ em.”

“Thế thì thôi đi!” Tôi vội lắc đầu. “Anh cứ để mọi người nghĩ em quyến rũ anh. Em không muốn nghe người khác nói chồng của Cảnh An Ngôn dụ dỗ đàn bà!”

“... Chắc chắn không bao giờ có ngày đó.”

“…”

Lúc lên máy bay, tôi không quay đầu nhưng qua tấm kính nhẵn bóng như gương trên lối đi, tôi có thể nhìn thấy anh vẫn đứng ở đó, nhìn tôi rời đi. Đến lúc cửa khoang máy bay khép lại, tôi chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, người đi tiễn không được phép qua cửa kiểm tra, Cảnh Mạc Vũ làm thế nào mà vào được bên trong?

Nhưng tôi nghĩ, điều này không quan trọng, quan trọng là anh đã tới.

Có lẽ cuộc hôn nhân này không phải một mình tôi độc diễn? Có lẽ anh cũng có tình cảm với tôi?

Vì nôn nóng tìm ra lời giải đáp, sau khi máy bay hạ cánh, tôi về thẳng ký túc xá, chỉ muốn gặp ngay chuyên gia tình yêu để nghe tư vấn về chuyện tình cảm của tôi. Ai ngờ vừa vào phòng, tôi liền nhìn thấy bạn chuyên gia đang ôm gối buồn bực, người thoang thoảng mùi rượu, chiếc điện thoại di động bình thường nàng không rời tay giờ nằm trơ trọi một bên.

Tôi giật mình, không kịp bỏ hành lý, lập tức ngồi xuống đầu giường của cô. “Tâm Tâm! Cậu làm sao thế? Không phải cậu và anh Trịnh…”

Nhắc đến cái tên này, Tâm Tâm lập tức ôm mặt. “Đừng nhắc nữa, chán quá đi!”

Tôi lặng lẽ đưa ánh mắt dò hỏi về phía Vận Vận và Trác Trác đang xem ti vi, mấp máy môi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Trác Trác từ trước đến nay lúc nào cũng lạnh như băng giả bộ không nghe thấy, tiếp tục coi ti vi. Vận Vận không kiêng dè, bật cười thành tiếng. “Tâm Tâm của chúng ta thì giỏi rồi, hôm nay hẹn gặp anh Trịnh để tỏ tình với anh ấy.”

Bạn chuyên gia nào đó lập tức đính chính ngôn từ không chính xác của Vận Vận: “Không phải tớ đi tỏ tình với anh ấy. Tớ chỉ muốn hỏi anh ấy tại sao không có việc gì lại nhắn tin quấy nhiễu tớ, có phải thích tớ rồi không?”

“Anh ấy nói thế nào?” Đây cũng là điều tôi muốn biết từ lâu.

Tâm Tâm còn chưa kịp trả lời, Vận Vận đã cướp lời: “Kế hoạch của Tâm Tâm nhà chúng ta rất chu đáo, cậu ấy hẹn anh Trịnh đi uống rượu tâm sự, định nói những lời tự đáy lòng với anh Trịnh sau khi say rượu…”

Tôi gật đầu tán thành. Đàn ông và đàn bà uống rượu tâm sự, dù không có lửa cũng có thể quẹt ra lửa, không hổ danh là tác phong của chuyên gia tình yêu.

“Đáng tiếc, hai người uống rượu tâm sự hai tiếng đồng hồ, hết cả một thùng bia, trong khi Tâm Tâm nhà chúng ta vẫn tỉnh táo, anh Trịnh đã say đến mức bất tỉnh nhân sự…”

“Không phải chứ? Tửu lượng của anh ấy kém vậy sao?”

Tâm Tâm buồn bực, thở ngắn than dài: “Không phải tửu lượng của anh ấy kém, mà là tớ không chọn đúng thời cơ. Lúc tớ gọi điện cho anh ấy, anh ấy đang uống rượu cùng bạn. Anh ấy nghe nói tớ một mình uống rượu ở quán bar, tưởng tớ có tâm sự gì, lập tức chạy đến an ủi tớ… Trước đó, anh ấy đã uống không ít, một thùng bia anh ấy giành uống hết tám, chín chai, không say mới lạ!”

Tôi không nhịn nổi, phì cười. “Anh Trịnh thương cậu như vậy, cậu còn buồn bực nỗi gì!”

Tâm Tâm khóc không ra nước mắt, kéo tay áo tôi. “Vấn đề ở chỗ, cả buổi tối anh ấy an ủi tớ, bảo tớ đừng đau lòng vì một người đàn ông không đáng để tớ yêu mà bỏ lỡ người đàn ông ngay bên cạnh thật lòng với tớ… Cậu nghĩ thử xem, anh ấy nói vậy là có ý gì?”

Là ý gì nhỉ?

Tôi đang miên man suy nghĩ thì Cảnh Mạc Vũ gọi điện. Nghĩ đến chuyện bạn chuyên gia nào đó đang rất mơ hồ về vấn đề tình cảm, tôi cầm điện thoại, đi ra ngoài hành lang mới bắt máy.

“Ngôn Ngôn…” Dường như anh đang đứng ở một nơi ồn ào nên tôi không nghe rõ.

“Vâng, tìm em có việc sao?” Lúc mới xuống máy bay, tôi đã gửi cho anh một tin nhắn báo tôi đã tới nơi an toàn, anh cũng đã trả lời tin nhắn của tôi.

“Không có gì!”

“Không phải anh nhớ em đấy chứ?”

Đầu máy bên kia trầm mặc trong giây lát, sau đó vang lên giọng nói khàn khàn của Cảnh Mạc Vũ: “Anh chỉ muốn nói với em, nếu em muốn gọi điện cho anh, em có thể gọi bất cứ lúc nào… Cho dù anh đang làm gì, em cũng không làm phiền anh.”