Hôn nhân không tình yêu

Chương 4: Động phòng




Đêm động phòng hoa chúc, những cánh hoa hồng đỏ thắm tượng trưng cho tình yêu bồng bềnh trong bồn tắm, dưới ánh đèn dìu dịu, đôi vợ chồng mới cưới nhìn nhau âu yếm. Có thể nói, đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời người. Nhưng tôi không hề cảm thấy hạnh phúc. Ngược lại, từng cơn gió đêm lạnh lẽo thổi vào xương cốt mệt mỏi của tôi, tới tận trái tim tôi.

Chồng mới cưới của tôi cũng không hề có ý nghĩ một khắc đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng, nên sớm cởi bỏ quần áo. Anh ngồi ở chiếc ghế da phía đối diện, nghịch ly rượu thuần pha lê trong tay.

Ngọn đèn dịu dàng chiếu xuống gương mặt sáng chói, đẹp đẽ hơn cả ánh trăng dưới nước của anh, khiến tôi không thể rời ánh mắt say mê. Tôi hoàn toàn quên mất bộ váy cưới nặng nề làm tôi suýt không thở nổi vẫn còn trên người. Từ đáy lòng, tôi cảm thấy bản thân may mắn, vì người phụ nữ mặc váy cưới ngày hôm nay là tôi chứ không phải mỹ nhân trong rừng cây.

Tề Lâm luôn chê tôi dại trai, mới chọn Cảnh Mạc Vũ thay vì chọn anh ta. Được thôi, tôi thừa nhận lý do đầu tiên khiến tôi yêu Cảnh Mạc Vũ là ngoại hình của anh. Nhưng tình cảm của tôi dành cho anh chắc chắn không chỉ có vậy.

Khi bạn sợ bóng đêm hiu quạnh, một anh chàng đẹp trai ngồi bên giường bạn, kể câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử gặp gỡ, yêu nhau và sống với nhau đến trọn đời. Mặc dù câu chuyện vô vị đến mức anh chàng đẹp trai đó ngáp liên tục, nhưng anh vẫn không bỏ đi. Đôi mắt đẹp như tranh vẽ của anh dịu dàng nhìn bạn…

Bạn bắt đầu bước vào thời kỳ thanh xuân phản nghịch, bạn cãi nhau với bố rồi bỏ nhà ra đi. Lúc bạn bị mất phương hướng đứng trên đường phố xa lạ, một anh chàng đẹp trai chạy đến bên bạn trước khi ánh hoàng hôn tắt hẳn. Mái tóc đen của anh tung bay trong gió, giọt mồ hôi như hạt ngọc lấm tấm trên gương mặt anh…

Lúc bạn chuẩn bị thi đại học, bận ôn bài đến mức quên cả ăn uống. Phát hiện da bụng dính chặt vào lưng, bạn liền gọi cuộc điện thoại than vãn với một người nào đó. Nửa tiếng sau, một anh chàng đẹp trai cầm hộp canh nóng xuất hiện trước mặt bạn, vuốt mái tóc rối bù của bạn bằng cử chỉ đầy yêu thương…

Khi có người chĩa súng vào bạn, một chàng đẹp trai không do dự đứng chắn trước mặt bạn, tấm lưng thẳng của anh như có thể vì bạn chống đỡ cả đất trời…

Nếu bạn không yêu anh chàng đẹp trai đó, bạn chắc chắn không có trái tim. Còn tôi có trái tim, hơn nữa là trái tim nóng hổi đầy nhiệt huyết, vì vậy tôi một lòng một dạ yêu anh cũng là điều dễ hiểu.

Có người từng nói với tôi, nếu em thật sự yêu một người, dù anh ta không yêu em, em cũng phải tìm mọi cách giành được anh ta, bằng không cả đời này em sẽ không hạnh phúc. Tôi tin vào lời khuyên đó, vì vậy tôi đã sử dụng mọi cách có thể. Cuối cùng, tôi cũng có được Cảnh Mạc Vũ.

Tôi nghĩ tôi đã đạt nguyện ước. Nhưng hóa ra, đây là sự khởi đầu của một chuỗi bất hạnh.

Phòng cưới không biết yên lặng bao nhiêu lâu, tôi còn tưởng rằng anh chàng đẹp trai mà tôi nhắc đến ở trên sẽ ngồi ở đó để tôi ngắm suốt đêm. Nào ngờ, anh nhìn đồng hồ rồi lên tiếng: “Chẳng phải em có chuyện muốn hỏi tôi hay sao?”

Tôi muốn hỏi anh: Anh có yêu cô gái đó không? Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể thốt ra miệng.

“Là anh báo tin cho Tề Lâm về đám cưới của chúng ta phải không?” Tôi hỏi.

Ly rượu đang xoay tròn trong tay anh dừng lại: “Ờ, tôi còn tưởng cậu ta sẽ bất chấp tất cả, ngăn cản đám cưới, sau đó đưa em đi…”

“Dám đến Cảnh gia cướp cô dâu, anh ta chắc chắn chán sống rồi.”

Cảnh Mạc Vũ nhếch mép: “Nếu tôi là cậu ta, có chết tôi cũng không khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ tôi yêu nhảy xuống hố lửa.”

Tôi suy nghĩ mãi về câu nói ngắn gọn nhưng mang hàm ý sâu xa của anh. Cuối cùng, tôi vẫn không hiểu, hoặc cố tình không hiểu, tôi đành hỏi ngược lại bằng một giọng chế giễu: “Nếu anh dũng cảm như vậy, sao anh không dẫn cô tình nhân bé nhỏ của anh bỏ trốn, để cô ấy khóc lóc sướt mướt ở đám cưới?”

Cảnh Mạc Vũ không thay đổi tư thế, trên mặt anh vẫn là nụ cười lãnh đạm, không thể hiện bất cứ tâm trạng nào: “Nếu tôi định bỏ đi cùng cô ấy, ban đầu tôi đã không nhận lời cưới em.”

Đúng vậy, anh vẫn ở đây, nhưng trái tim anh đã trốn mất. Hoặc giả, trái tim anh chưa từng dừng lại chốn này.

Váy cưới trên người ngày càng nặng nề, phần eo siết chặt đến nỗi tim gan phèo phổi của tôi đụng vào nhau, làm tôi đau buốt. Tôi thật sự muốn cởi váy cưới, nhưng mò mấy lần cũng không thể chạm vào cái khóa váy. Tôi chán nản, định dùng hết sức, một thân hình cao lớn đột ngột đứng chắn trước mặt tôi. Anh xoay người tôi, giúp tôi kéo cái khóa, đầu ngón tay lạnh giá vô ý chạm vào làn da tôi, để lại cảm giác nóng bỏng lạ thường.

Động tác dịu dàng quen thuộc, khiến trái tim tôi lại bắt đầu dậy sóng.

Tôi quay lại, ôm chặt thắt lưng Cảnh Mạc Vũ: “Em biết anh có tình cảm với em, chỉ là anh không muốn thừa nhận mà thôi…”

Tôi nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của anh. “Muộn rồi, chắc em cũng rất mệt, ngủ sớm đi. Tôi còn một bản dự án cần xem xét.”

“Tại sao?” Biết anh đang né tránh, tôi không cam lòng, tiếp tục truy vấn: “Chúng ta đã kết hôn rồi, tại sao anh vẫn không thể chấp nhận em?”

“Xin lỗi, em là em gái của tôi. Tôi không có cách nào chung chăn chung gối với em gái của mình.”

Anh nhấn mạnh từ “em gái”, gần như rít ra khỏi kẽ răng.

“Anh!” Tôi quá nôn nóng nên bật ra một câu thiếu suy nghĩ: “Anh nói thì có vẻ tử tế lắm, lúc làm sao không thấy anh cao thượng như vậy?”

Cảnh Mạc Vũ hít một hơi sâu, sắc mặt anh liền thay đổi, anh nở nụ cười lạnh lùng tàn khốc: “Rất xin lỗi, tôi quả thực không nhớ chuyện xảy ra tối hôm đó. Em có thể mô tả chi tiết cho tôi được không?”

Nhắc tới buổi tối ngày hôm đó, mặt tôi như bị hắt nước nóng và nước lạnh, hết nóng rồi lạnh. Ngọn gió đêm thổi vào, mang theo hơi lạnh thấu xương, giống buổi tối hôm đó…

***

Đó là một tuần trước, đã là nửa đêm mà Cảnh Mạc Vũ vẫn chưa về nhà, tôi còn tưởng anh sẽ không về nhà ngủ. Nhưng khi tôi tắm xong, chuẩn bị lên giường, anh đột nhiên trở về. Anh hình như uống rất nhiều rượu, người lảo đảo, bước đi không vững, suýt nữa đâm cả vào ghế sofa.

“Anh, anh không sao đấy chứ?” Tôi ân cần hỏi anh.

“Không sao.” Cảnh Mạc Vũ xoa trán rồi cởi cúc áo, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phòng anh.

Tôi vội giơ tay đỡ anh, mới phát hiện toàn thân anh nóng như lò lửa, làm bỏng da tôi dù cách lớp quần áo của anh và áo choàng tắm của tôi. Môi anh khô đến mức trắng bệch.

“Anh bị sốt đấy à?” Tôi lo lắng sờ trán Cảnh Mạc Vũ.

Anh lắc đầu, cất giọng mơ hồ: “Tiểu Nặc, anh khát nước, đi rót cho anh cốc nước.”

Tôi mải lo lắng đến thân thể anh nên không nghe rõ anh gọi tên ai. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng đỡ anh về phòng rồi chạy ra ngoài rót cốc nước ấm cho anh.

“Nước đây này.” Tôi ngồi xuống mép giường Cảnh Mạc Vũ, khó khăn lắm mới đỡ gáy anh để anh tựa vào người tôi. Thấy anh giơ tay, tôi tưởng anh muốn lấy cốc nước, vội vàng đưa cốc nước vào tay anh. Nhưng lòng bàn anh dừng trên mặt tôi, rồi vuốt nhẹ xuống bên dưới, theo làn da trần của tôi.

Bàn tay cầm cốc của tôi run lẩy bẩy, vài giọt nước bắn ra ngoài. Tôi cố gắng khống chế bàn tay run rẩy, đưa nước đến miệng Cảnh Mạc Vũ: “Chẳng phải anh muốn uống nước hay sao, nước đây…”

Cảnh Mạc Vũ hất tay làm cốc nước rơi xuống đất. Sau đó, đôi cánh tay anh đột nhiên ôm eo tôi, trời đất đảo điên trong giây lát, theo tiếng cốc nước rơi vỡ dưới nền nhà, tôi bị anh đè xuống dưới thân.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng nhàn nhạt cũng bị ngăn bởi lớp rèm cửa khá dày. Vì vậy, dù anh cận kề tôi, tôi vẫn không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Tôi chỉ có thể cảm nhận thấy tiếng thở dốc của anh bên trên bờ môi tôi, mang theo một hơi nóng dị thường.

Cơ thể anh, tuy vẫn bất động nhưng dường như tích tụ nguồn năng lượng vô tận, chỉ chờ bộc phát.

“Anh… sao thế?” Khó khăn lắm tôi mới tìm thấy thanh âm của mình.

“Mùi vị của em…”. Bàn tay anh đang chống trên gối từ từ gập lại, đôi môi anh ập xuống: “…rất thơm”.

Tôi vội ngoái đầu: “Không…”

Đôi môi nóng bỏng của Cảnh Mạc Vũ chạm đúng tai tôi, anh cắn nhẹ vành tai tôi: “Em sợ gì chứ? Chẳng phải em lúc nào cũng muốn anh làm chuyện này với em?”

Đúng là từ năm mười lăm đến năm hai mươi tuổi, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng muốn anh hôn tôi. Tôi muốn thử xem, hành động thân mật của những người yêu nhau ngọt ngào đến mức nào. Thỉnh thoảng lén ngắm anh, tôi thường tưởng tượng anh ôm tôi, hôn tôi, thì thầm vào tai tôi như đôi tình nhân, là tôi đã hạnh phúc đến mức đỏ mặt, tim loạn nhịp.

“Đêm nay anh sẽ thỏa mãn em.” Tay anh thò vào vạt áo trước của tôi, kéo nhẹ nhàng, dây đai áo choàng tắm bung ra, để lộ áo con trắng ngần.

Tôi nhìn Cảnh Mạc Vũ chăm chú, đến mức trước mắt trở nên không rõ ràng.

Tôi biết rõ anh đã uống say, nên không phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành vi của mình. Không biết chừng sáng mai tỉnh giấc, anh quên hết mọi chuyện. Nhưng tôi chẳng bận tâm đến điều đó, vì tôi quá yêu anh, đến danh phận anh em tôi cũng không màng, tôi còn lo lắng gì chứ?

Bờ môi anh dịch chuyển trên mặt tôi, tôi không tiếp tục né tránh. Tôi túm chặt một góc chăn, chờ đợi anh hôn lên môi tôi… Nụ hôn đầu không ngọt ngào và dịu dàng tình cảm như tôi tưởng, mà giống một sự cướp đoạt đầy đau đớn. Môi lưỡi anh mạnh mẽ cướp đi hơi thở của tôi, cảm quan của tôi, lý trí của tôi…

Bàn tay anh chậm rãi tiến đến ngực tôi. Lòng bàn tay nóng bỏng không dễ cự tuyệt của anh khiến toàn thân tôi run rẩy. Bị bao phủ bởi mùi đàn ông mạnh mẽ của anh, tôi cảm thấy mình giống một con thuyền bị sóng gió lật nhào, từng bước chìm xuống vực sâu không đáy. Tôi muốn vùng vẫy, muốn ngăn cản bàn tay nóng hổi của anh, muốn anh ngừng ngay việc khám phá cơ thể tôi. Nhưng cuối cùng, tôi bất lực rơi xuống một xoáy nước sâu thẳm, xoáy nước đó mang tên “dục vọng”. Trong lúc đầu óc tôi mụ mị, chiếc áo choàng tắm trên người bị anh cởi ra, thân thể đột nhiên lạnh buốt, khiến tôi hồi phục lý trí. Tôi biết Cảnh Mạc Vũ luôn yêu thương tôi như em gái, anh nhất định sẽ hối hận vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh sẽ không tha thứ cho bản thân. Tôi muốn thức tỉnh anh, muốn ngăn cản anh, nhưng đôi môi của tôi bị anh chiếm hữu hoàn toàn.

Tôi dùng toàn lực đẩy người anh: “Anh! Không được, chúng ta không thể!”

Có lẽ không ngờ tôi đột nhiên phản kháng, cũng có thể bị đánh thức bởi tiếng hét của tôi, thân thể Cảnh Mạc Vũ cứng đờ. Tôi thừa dịp nhảy xuống giường, hoảng loạn nhặt áo choàng tắm. Nhưng tôi vừa chuẩn bị chạy đi, Cảnh Mạc Vũ túm tay tôi, lại kéo tôi về giường…

“Anh, anh không thể…” Bất chấp sự giãy giụa của tôi, Cảnh Mạc Vũ cố định hai tay tôi trên đỉnh đầu, tiếp tục dùng miệng lưỡi thưởng thức thân thể của tôi.

“Ưm… anh đừng… đừng…” Tiếng kêu của tôi ngày càng yếu ớt, sức lực vùng vẫy chẳng là gì so với vòng tay ôm mạnh mẽ của anh. Sự kháng cự và đụng chạm giữa hai cơ thể, sự thân mật và quyến luyến giữa hai làn da khiến toàn thân anh bốc cháy. Đôi môi ẩm ướt của anh lướt qua từng tấc da thịt trên người tôi, anh thỏa mãn bật ra tiếng thở hổn hển từ nơi sâu trong cổ họng, đầy khao khát đối với tôi. Xúc cảm kịch liệt và nóng bỏng dồn dập tấn công, khiến tôi có một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn chưa từng thấy. Tôi ngừng vùng vẫy, lặng lẽ nhìn anh: “Anh có thật sự muốn em không?”

Cảnh Mạc Vũ dừng động tác, anh nhướng mắt nhìn tôi, ánh mắt anh tỉnh táo trong một giây, nhưng rất nhanh bị ngọn lửa dục vọng nhấn chìm. Anh cúi xuống hôn tôi, thò đầu lưỡi vào miệng tôi, cuốn lấy đầu lưỡi tôi, tiếp tục cuộc chiếm đoạt triền miên không dứt. Tôi nhẹ nhàng ôm người anh, vụng về đáp lại anh. Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, có được thời khắc đẹp đẽ nhất trong ký ức, tôi cũng thấy mãn nguyện.

Trong lúc hai cơ thể dây dưa, tôi giúp anh cởi quần áo, làn da màu đồng đầy những giọt mồ hôi như hạt ngọc, mang một sự mê hoặc đàn ông riêng biệt. Tôi nhắm nghiền mắt, giạng hai chân…

Cảnh Mạc Vũ một giây cũng không đợi. Anh ưỡn người, không do dự đâm mạnh vào, như muốn xuyên qua thân thể tôi.

“Ưm…” Tiếng kêu đau đớn của tôi vừa bật ra khỏi miệng, liền bị nụ hôn mãnh liệt của Cảnh Mạc Vũ nuốt mất. Cơ thể tôi cứng đờ vì đau đớn, nhưng anh không cho tôi thời gian nghỉ ngơi, điên cuồng ra vào chiếm hữu.

Trời đất quay cuồng, tôi nỗ lực ôm chặt tấm lưng láng mượt của anh, dán mặt vào mặt anh, mười đầu ngón tay chôn trong mái tóc đen của anh.

“Em yêu anh!” Tôi thì thầm.

Câu trả lời của anh… là càng xâm nhập mạnh mẽ hơn.

Ngọn gió đêm thổi vào mang theo mùi hương dìu dịu, mùi hương của hoa hợp hoan[1], chắc đây là hoa hợp hoan tôi trồng ở trong vườn. Hoa đã tàn, trong khi tôi chưa kịp ngắm hoa nở.

[1] Hoa hợp hoan, tên tiếng Anh Silktree Albizziae Flower, có nguồn gốc từ Austrailia, tập trung nhiều ở khu vực Hoa Đông, Hoa Nam Trung Quốc. Loài hoa này biểu tượng cho tình yêu bất diệt.

Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt tôi, không phải do động tác xâm chiếm bá đạo của Cảnh Mạc Vũ làm tôi đau đớn, cũng không phải tôi đánh mất lần đầu tiên một cách không rõ ràng. Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến số mệnh của hoa hợp hoan, nghĩ đến chuyện hoa lá bên nhau, hoa không tàn, lá không rụng, chỉ đáng tiếc thời gian hoa nở quá ngắn ngủi, sớm nở tối khép cánh…

Lần đầu tiên của chúng tôi kết thúc trên đỉnh cao khoái lạc như dông bão. Khoái cảm xa lạ khiến mỗi sợi dây thần kinh trên người tôi đều run rẩy, tôi không thể hình dung, đó là một cảm giác như thế nào. Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim tôi, đôi mắt tôi đều là hình bóng Cảnh Mạc Vũ. Khóe miệng anh cong lên thành đường nét dịu dàng, anh hơi nhíu mày, một tay anh ôm tôi, một tay vuốt mái tóc lòa xòa của tôi…

Tôi mở to mắt, ngắm người đàn ông đang thở hổn hển trước mặt. Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bờ ngực phập phồng của anh. Trái tim anh sống động dưới lòng bàn tay tôi, tiếng tim đập rất rõ ràng, mạnh mẽ và kiên quyết… Là anh, người đàn ông tôi yêu suốt năm năm, chờ đợi suốt năm năm, dù tôi cố gắng đến mấy cũng không thể xích lại gần. Bây giờ, người đàn ông đó nằm trên người tôi, không một chút khoảng cách.

Cảnh Mạc Vũ chống hai tay, rút ra khỏi người tôi. Theo cảm giác hơi đau buốt, một dòng chất lỏng nhơm nhớp trào ra, chảy xuống ga trải giường. Tôi không nhìn thấy, cũng có thể đoán ra chất lỏng đó có màu đỏ, đỏ thẫm như một đóa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối. Không, chất lỏng đó chắc là màu hồng, giống cánh hoa đào bay trong khuôn viên trường học.

Tôi cố gắng chịu đựng sự nhức mỏi vào đến tận xương tủy, lặng lẽ nhặt áo choàng tắm khoác vào người, chuẩn bị rời khỏi phòng. Bởi vì tôi không biết làm thế nào để đối mặt Cảnh Mạc Vũ khi anh tỉnh lại.

“Em đi đâu vậy?” Cảnh Mạc Vũ đột nhiên ôm tôi từ phía sau, quyến luyến hôn lên gáy tôi.

“Em về phòng. Nếu không, sáng mai bị ba bắt gặp thì chết mất.”

“Để anh ôm em thêm một lúc.”

Không đợi tôi từ chối, Cảnh Mạc Vũ túm cánh tay tôi, dùng sức kéo tôi ngã xuống giường. Một nụ hôn mãnh liệt lại ập đến. Nụ hôn dừng ở lồng ngực, đúng vị trí trái tim tôi. Chỗ đó vừa bị Cảnh Mạc Vũ cắn đến mức tím bầm, từng cơn đau buốt truyền qua làn da tôi, đến tận trái tim tôi. Tôi rên một tiếng đau đớn, làm Cảnh Mạc Vũ càng hôn cuồng nhiệt hơn, anh dường như muốn nghiền nát thân thể tôi.

Cảm nhận được sự nôn nóng khác thường của anh, tôi nghi ngờ, vừa rồi không phải anh nói muốn “ôm” mà là “bạo”[2].

[2] Từ “Ôm” âm hán việt là “Bão”, đồng âm với từ “Bạo” trong “Cường bạo” tức là “cưỡng bức”.

Có kinh nghiệm của lần đầu, tôi không vùng vẫy vì biết là vô dụng. Tôi ngoan ngoãn nằm im để mặc Cảnh Mạc Vũ giày vò. Mãi đến khi trời gần sáng, anh mới thỏa mãn ôm cơ thể không còn một chút cảm giác của tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi không nỡ bỏ đi, gối đầu lên vai anh, ngửi mùi hương trên người anh. Đó là một mùi hương giống như hồ nước sâu thẳm lạnh giá, mát rượi, khiến con người không thể nắm bắt nhưng hoàn toàn bị cuốn hút.

Đến khi ánh bình minh nhàn nhạt chiếu sáng gương mặt Cảnh Mạc Vũ, tôi mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, tôi lờ mờ thấy anh tỉnh lại. Ngón tay lạnh lẽo của anh đỡ mặt tôi, giọng nói trầm thấp của anh thì thầm bên tai tôi: “Ngôn Ngôn, dù thế nào, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm về chuyện anh đã làm…”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Em đợi ngày này từ lâu lắm rồi.”

Tiếng kêu của vú Ngọc cắt đứt giấc mộng đẹp của tôi.

Tôi lập lức tỉnh dậy từ trong cơn mơ. Khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của ba tôi: “Xảy ra chuyện gì mà la hét ầm ĩ …”, tôi lạnh toát từ đầu đến chân.

“Hai đứa…” Ba tôi sững sờ ở cửa phòng, bên cạnh ông còn có chú Tài lái xe và ba người anh em thân cận của ông.

Tôi hoảng hốt đưa mắt về phía Cảnh Mạc Vũ. Không biết anh đã mặc quần từ lúc nào, anh từ tốn lấy một cái áo sơ mi sạch treo trong tủ quần áo mặc vào người, thong thả cài từng chiếc cúc.

“Con…” tôi muốn nói điều gì đó nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Mạc Vũ, tôi nhất thời không thể phát ra dù chỉ một thanh âm. Tôi chỉ còn cách trùm kín chăn, để che đi dấu vết của cơn kích tình ở trên cổ tôi.

Cảnh Mạc Vũ cuối cùng cũng mở miệng: “Hôm nay con phải thương lượng một dự án quan trọng, ngày mai con sẽ đi làm thủ tục kết hôn.”

Nói xong, anh cầm áo khoác đi ra cửa, lách người qua bố tôi và các chú bác vẫn đứng trơ như phỗng.

Không một lời giải thích, không một câu an ủi, Cảnh Mạc Vũ cứ bỏ đi như vậy, tựa hồ nói với tôi một chữ cũng bằng thừa.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra sự việc.

Tôi đúng là ngốc nghếch. Cảnh Mạc Vũ dù uống say cỡ nào cũng không đến mức đánh mất lý trí như vậy. Trừ khi trong máu anh có một thứ đáng sợ, hơn nữa hàm lượng tương đối cao.

Ai đã hãm hại anh? Ai dám hãm hại anh?

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là “ông bố tốt” mới sáng sớm đã nôn nóng đi bắt “gian tình”, là người cha yêu quý của tôi, đồng thời cũng là bố Cảnh Mạc Vũ.

Người khiến tôi rơi vào tình huống khó xử biến mất trong giây lát. Ba tôi đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Ba bảo vú Ngọc nấu canh gà cho con uống.” Lúc nói câu này, ông nhìn chăm chăm xuống nền nhà, nếp nhăn giữa đôi lông mày sâu như khe rãnh.

Tôi lặng lẽ gật đầu, rồi hít một hơi dài, cố cất giọng trôi chảy: “Con mới hai mươi tuổi, bây giờ kết hôn liệu có sớm quá không?”

“Không sớm, con đã qua tuổi kết hôn theo luật định rồi.”

“Ba…”

“Ngôn Ngôn, con là người hiểu rõ tính cách Mạc Vũ hơn ai hết. Bỏ lỡ lần này, trong tương lai dù con muốn gả cho nó, chỉ e là không bao giờ có cơ hội.”

Tôi biết đây là một canh bạc không thể định liệu trước thắng thua, nhưng tôi vẫn muốn đánh cược một lần. Nếu thua, coi như tôi thua tình yêu và hôn nhân của mình. Còn nếu thắng, tôi sẽ giành được hạnh phúc một đời.

***

Tầm chạng vạng tối ngày hôm đó, Cảnh Mạc Vũ đến phòng tôi, hỏi tôi có biết chuyện cốc rượu của anh bị bỏ thuốc? Tôi nói như đinh đóng cột với anh: “Em biết, là em sai người bỏ thuốc.”

Dù sao Cảnh Mạc Vũ cũng cho rằng, buổi tối hôm đó, tôi mò vào phòng anh, leo lên giường của anh nhân lúc anh ngủ say. Thôi thì cứ để anh nghĩ, người gài bẫy anh chính là tôi. Anh chỉ thất vọng đối với một mình tôi là đủ, không cần liên lụy đến những người xung quanh.

“Tại sao em phải làm vậy?” Tôi rất hiếm khi chứng kiến vẻ mặt u ám của anh như lúc này, anh nói: “Tôi thật không ngờ em lại thành ra như vậy.”

Tôi chỉ cười cười: “Bởi vì em quá yêu anh.”

Cảnh Mạc Vũ đáp lời: “Em không hề yêu tôi… Nếu em cho rằng điều em muốn chính là gả cho tôi, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em.”

Bởi vì tôi yêu anh, nên tôi thật sự không muốn thấy vẻ mặt của anh khi biết sự thật.

Định thần từ hồi ức, tôi nhìn thẳng vào ông chồng hợp pháp của mình: “Anh muốn biết phải không? Được…”

Tôi kéo áo cưới trên vai xuống, chiếc áo cưới nặng nề rơi xuống đất. Thân thể tôi gần như lõa lồ hiện ra trước mặt Cảnh Mạc Vũ. Từ vai xuống đến đùi tôi vẫn còn lưu lại vết bầm của cơn hoan lạc. Mặc dù vết bầm đã nhạt đi nhiều nhưng do tôi có làn da trắng nõn nên vẫn có thể thấy rõ. “Bây giờ anh đã nhớ ra chưa?”

Cảnh Mạc Vũ trầm mặc, anh rời mắt đi chỗ khác, nhưng khi lướt qua cánh tay tôi anh lập tức dừng lại. Tôi thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống, liền thấy vết bầm tím trên cánh tay tôi. Đó là vết bầm anh để lại khi tôi vùng vẫy. Do dùng sức quá mạnh, vết bầm tương đối nghiêm trọng, mấy ngày sau cũng không tan hết. Hôm nay, tôi phải dùng phấn ướt che đi nhưng một khi để ý vẫn có thể nhìn ra.

Cảnh Mạc Vũ nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó, tôi vội giấu tay ra sau lưng: “Anh nhìn đủ chưa?”

“Ừm.” Anh quay người đi ra cửa. Cuối cùng anh vẫn không chịu ở lại.

Nhìn anh quay người rời khỏi phòng, trong lòng tôi dội lên một cảm giác thất bại chưa từng có. Nhưng tôi vẫn không chịu đối mặt với hiện thực, hét lớn: “Cảnh Mạc Vũ, anh không muốn chạm vào người em, nửa đời sau anh muốn sống như hòa thượng, em không ngăn cản anh. Nhưng anh nhất định phải ghi nhớ, kể từ hôm nay trở đi, anh là chồng em, mãi mãi là chồng em.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

Nói xong anh đóng sập cửa, để lại một mình tôi trong căn phòng tân hôn lạnh lẽo. Tôi ôm chặt thân thể ngồi bệt xuống đất, nước mắt trào ra khóe mi. Tôi thừa nhận, tôi đã sai rồi. Nhưng không phải vì câu nói của anh năm đó, sao tôi có thể sai lầm đến nước này?

***

Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó. Hôm đó hình như là ngày rằm, ánh trăng tròn lơ lửng trên bầu trời, tỏa sáng khắp không gian.

Cảnh Mạc Vũ ngồi ở ghế salon đọc báo, tôi nằm gối đầu lên đùi anh, ngắm gương mặt anh không biết chán. Lúc bấy giờ, anh mới hai mươi tuổi, gương mặt anh dù nhìn ở góc độ nào cũng không một chút tì vết. Đôi mắt anh trong suốt như hồ nước sau cơn mưa, đẹp đẽ hút hồn.

Còn tôi vừa tròn mười lăm tuổi, là độ tuổi thanh xuân vô địch nhất. Anh chàng trăng hoa Tề Lâm từng nhận xét, tôi giống một quả anh đào chín mọng, khiến đàn ông vừa nhìn là thèm nhỏ rãi, nhưng không thể nuốt vào miệng, chỉ có thể vương vấn trong lòng. Có lúc nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ ôm tôi, Tề Lâm thường bày tỏ sự bất mãn, anh ta nói tiểu mỹ nhân ngon lành chẳng thèm để ý đến anh ta, Cảnh Mạc Vũ dựa vào cái gì muốn ôm thế nào thì ôm, muốn sờ thế nào thì sờ, muốn hôn thế nào thì hôn? Cảnh Mạc Vũ thản nhiên trả lời: “Tôi là hợp pháp.” Tề Lâm tức đến mức nhảy dựng lên: “Anh là anh trai hợp pháp, đâu phải là ông chồng hợp pháp?” Tôi lập tức nhào vào lòng Cảnh Mạc Vũ, thơm lên mặt anh rồi quay đầu chớp đôi mắt ngây thơ vô tội với Tề Lâm: “Tôi thích cho anh ấy ôm, anh làm gì được?” Tề Lâm chỉ có thể giậm chân bỏ đi mất…

Nói đi đâu rồi. Tối hôm đó, Cảnh Mạc Vũ rời mắt khỏi tờ báo, đối mắt tôi. “Sao em nhìn anh như vậy?”

“Anh, em muốn hỏi anh một vấn đề?”

“Ừ, em hỏi đi!”

“Nếu em yêu một người đàn ông, rất yêu, rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy hình như không yêu em, em phải làm thế nào?”

Cảnh Mạc Vũ quan sát tôi hồi lâu. Nhận ra vẻ nghiêm túc của tôi, anh trả lời: “Rất đơn giản, em hãy dùng mọi cách có được anh ta, rồi khiến anh ta yêu em.”

“Anh nói giống hệt ba.” Tôi lắc đầu, có một số chuyện nói thì có vẻ đơn giản, nhưng không dễ thực hiện: “Nếu em đã làm hết cách mà anh ấy vẫn không yêu em?”

“Em hãy nói cho anh biết người đó là ai, anh sẽ khiến hắn vĩnh viễn không có cơ hội yêu người đàn bà khác.”

“Tại sao?”

“Anh không muốn thấy em đau lòng…”

Tôi bật cười ngồi dậy: “Được, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Khi nào em nói cho anh biết người đó là ai, anh nhất định không cho anh ta cơ hội yêu người đàn bà khác đấy nhé.”

“Ừ!” Cảnh Mạc Vũ kéo tôi vào lòng rồi véo hai má đỏ hây hây của tôi: “Hay là bây giờ em mau nói cho anh biết thằng đó là ai, để anh tranh thủ bắt hắn về cho em, tránh tình trạng đêm dài lắm mộng.”

Tôi nhổm người thì thầm vào tai anh: “Rồi sẽ có một ngày, em nhất định sẽ cho anh biết.”

Lúc đó, tôi còn tưởng tượng ra bộ dạng kinh ngạc của Cảnh Mạc Vũ khi biết sự thật, tôi cảm thấy đây là một việc hết sức thú vị. Cho đến mãi sau này, khi tận mắt chứng kiến, tôi mới phát hiện, sự kinh ngạc đó rất vô vị, rất bi ai.