Hôn nhân không tình yêu

Chương 47




Sắc trời u ám, tuyết rơi không ngừng nghỉ. Tôi đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, điện thoại di động ở bên tai đã kết nối hai mươi phút, nóng bỏng trong tay tôi. Nhưng ở đầu máy bên kia, ba tôi vẫn không có ý dừng lại, giọng trách móc: “Từ nhỏ đến lớn, con muốn làm gì ba cũng chiều con, nhưng ly hôn với Mạc Vũ là chuyện lớn, con dám không hỏi ý kiến ba, rốt cuộc con có còn coi ba là ba của con không hả?”

“Ba biết, Mạc Vũ dây dưa, không chịu cắt đứt quan hệ với con bé đó là nó không đúng, nhưng người đàn ông như nó, dù không bị con bé đó bám lấy thì cũng sẽ có người phụ nữ khác... Vì chuyện nhỏ như vậy mà đòi ly hôn, con đúng là càn quấy quá! Con mau về nhà, xin lỗi Mạc Vũ... Chắc con không biết, nó bận rộn đi tìm con, bị sốt cao suốt nửa tháng cũng chẳng bận tâm. Con còn muốn nó thế nào nữa?”

Tôi giơ tay, nhẹ nhàng vén rèm cửa, ô tô của Cảnh Mạc Vũ trước cửa khách sạn bị phủ một lớp tuyết mỏng. Thảo nào lúc nắm tay tôi, lòng bàn tay anh lại nóng như vậy, hóa ra anh đang bị sốt.

Chiếc xe bên dưới khởi động nhưng mới đi được nửa mét lại dừng lại. Tôi hỏi: “Ba! Con bảo ba nói với anh ấy chuyện đó, ba đã nói chưa?”

“Ba... Chúng ta đừng nói cho nó biết thì hơn.”

“Con đã liên hệ với Ngô gia rồi, ba mẹ anh ấy sẽ nhanh chóng tới thành phố A. Ba, ngày này sớm muộn cũng đến.”

“Được thôi... Ngôn Ngôn! Nếu Mạc Vũ thật sự muốn quay về với ba mẹ ruột, con hãy đi cùng nó. Người làm sai là ba, nếu nó có hận cũng chỉ hận một mình ba, không liên quan đến con... Mạc Vũ là người thấu tình đạt lý.”

“Ba, con không đi...”

“Con bé ngốc này, con gái xuất giá như bát nước đổ sang chỗ khác, không lấy lại được. Ba không hy vọng con ngày ngày ở bên cạnh ba. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, con về thăm ba là được rồi... Nghe lời ba, con hãy đi tìm Mạc Vũ, đưa nó về nhà, gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm. Sau bữa cơm đoàn viên, con hãy cùng nó đi Mỹ nhận người thân, cùng nó hưởng vinh hoa phú quý, sống cuộc sống hạnh phúc...”

Tôi lặng lẽ lắc đầu, từng giọt nước mắt chảy xuống bệ đá cửa sổ lạnh lẽo. Ba tôi đã không còn con trai, nếu con gái cũng bỏ ông mà đi, ngày tháng sau này ông sẽ sống thế nào? Ngôi nhà lớn như vậy, một mình ông sống thế nào?

“Ba, bỏ người chồng này, con có thể tìm người tốt hơn. Nhưng con chỉ có một người ba, con không thể sống thiếu ba...”

Đầu máy bên kia trầm mặc một lúc lâu. “Ngôn Ngôn, ba già rồi, có thể sống được bao nhiêu năm nữa? Con mới hai mươi tuổi, con phải có dự tính cho riêng mình. Người đàn ông như Mạc Vũ, nếu con không giữ lấy, sau này con nhất định sẽ hối hận.”

“Con không hối hận.”

Tình yêu quan trọng đến mấy cũng không thể sánh với cốt nhục tình thân. Đối với tôi, lựa chọn không khó, khó ở chỗ sau khi lựa chọn, tôi phải làm thế nào để cắt bỏ tình cảm hai mươi năm.

Tôi không kìm được lại vén rèm cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy chiếc ô tô dưới lầu mở cửa, Cảnh Mạc Vũ xuống xe. Hoa tuyết đậu trên gương mặt trắng bệch của anh, không kịp rơi xuống đã tan chảy. Tôi vội vàng cúp điện thoại, vừa lau nước mắt vừa lục tìm hộp son phấn, trang điểm lại. Văn Triết Lỗi ngồi bên giường quan sát tôi, không biết anh ta đã nhìn tôi bao lâu, tôi lờ mờ nhớ hai mươi phút trước, anh ta cũng ngồi trong tư thế này.

“Anh có thể giúp tôi một việc không?” Tôi hỏi.

“Đóng vai tình nhân của cô?”

Tôi cảm thán tự đáy lòng. “Bác sĩ Văn, anh nên đổi nghề làm bác sĩ tâm lý được rồi đấy.”

“Ý kiến không tồi.” Văn Triết Lỗi hỏi: “Chồng cũ của cô có khuynh hướng bạo lực không?”

“Anh yên tâm, anh ấy đi đường còn không nỡ giẫm chết một con kiến.”

“Ờ, thế thì tôi yên tâm rồi.”

Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Tôi giật mình, bất giác tô đậm son màu tím nhạt. Tôi đang định dùng giấy ăn lau đi thì Văn Triết Lỗi không biết đứng sau lưng tôi từ lúc nào, đột ngột nắm cổ tay tôi. Tôi nghiêng đầu, định hỏi anh ta muốn làm gì thì bàn tay còn lại của anh ta đã đỡ gáy tôi. Trong một giây tôi thất thần, Văn Triết Lỗi đã cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Khi cánh môi tiếp xúc, ngoài sự kinh ngạc tôi không có bất cứ cảm giác nào.

Văn Triết Lỗi dám hôn tôi? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, tôi lập tức đẩy người anh ta, không nể tình vung một cái tát vào mặt anh ta nhưng cổ tay tôi bị anh ta kịp thời bắt lấy. Gương mặt tôi đầy vẻ phẫn nộ và hoảng loạn, giọng tôi cũng trở nên sắc bén: “Anh... anh muốn làm gì hả?”

Văn Triết Lỗi liếm khóe miệng còn dính son môi, nở nụ cười thích thú. “Mùi vị không tồi, đáng để tôi làm tình nhân của cô một lần. Có điều, chỉ lần này thôi!”

Nói xong, không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta đi thẳng ra cửa.

Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, Cảnh Mạc Vũ xuất hiện ngay trước cửa. Ánh mắt anh lướt qua vết son trên miệng Văn Triết Lỗi rồi lập tức chuyển qua tôi, dừng lại trên bờ môi tôi. Hai bàn tay buông thõng của anh nắm chặt thành nắm đấm...

Tôi gần như không kịp nhìn động tác của anh, chỉ nghe thấy một tiếng “bụp” rất mạnh. Văn Triết Lỗi lảo đảo lùi lại, khóe miệng rớm máu, má phải sưng tấy. Nói thật lòng, cú đấm của Cảnh Mạc Vũ khiến tôi vô cùng hả dạ, thậm chí tôi còn muốn bồi thêm cho anh ta một cú nhưng chợt nghĩ tới người bị đánh là ân nhân cứu mạng của mình, tôi lại thấy áy náy.

Thấy Cảnh Mạc Vũ lại nắm chặt bàn tay, tôi vội vàng chạy đến, đứng chắn trước Văn Triết Lỗi. “Cảnh Mạc Vũ, một tiếng đồng hồ trước chúng ta đã kết thúc quan hệ vợ chồng. Tôi ở cùng ai là tự do của tôi. Anh dựa vào điều gì mà đánh anh ấy?”

Cảnh Mạc Vũ túm tay tôi, kéo đến bên cạnh anh. Mọi sự bình tĩnh, chín chắn, lạnh lùng thường thấy ở anh đều biến mất. Đáy mắt luôn sáng suốt bây giờ chỉ còn lại ngọn lửa giận dữ. “Hai người ở bên nhau từ lúc nào?”

Thấy tôi không trả lời, Cảnh Mạc Vũ lên tiếng thay tôi: “Em nói có người đàn ông giữ em ở trên giường, bắt em bỏ đứa con trong bụng. Em nói, hắn bảo em suy nghĩ tới việc ly hôn với tôi rồi lấy hắn... Chuyện này là thật sao?”

Tôi không ngờ trí nhớ của Cảnh Mạc Vũ tốt đến thế, không ngờ câu nói nửa đùa nửa thật lại có sức mạnh ghê gớm như vậy. Tôi đột nhiên rất muốn cười, cười thật lớn để mỉa mai sự đảo ngược tình thế thú vị này. “Những lời tôi nói đều là sự thật, là do anh không tin. Anh còn thách tôi xem một mình tôi có thể ly hôn không? Tôi đã thử rồi, tôi làm được rồi đấy!”

“Em đang giận tôi sao?”

“Lần này không phải giận. Tôi mệt mỏi rồi, tôi yêu anh năm năm, theo đuổi anh năm năm, tôi đã yêu anh bằng tất cả tình cảm của mình, vậy mà anh đến một câu “anh yêu em” cũng không chịu nói. Tôi không muốn tiếp tục yêu đương hèn mọn như vậy. Tôi muốn tìm một người đàn ông, không cần tôi suốt ngày truy vấn, anh ấy cũng sẽ ôm tôi, nói với tôi câu “anh yêu em” lúc tôi yếu đuối nhất.”

“Vì vậy... Hứa Tiểu Nặc chỉ là cái cớ. Em vốn không cần tôi giải thích...”

“Đúng thế.”

Cảnh Mạc Vũ gật đầu, buông bàn tay nóng bỏng của anh. “Tôi hiểu rồi.”

Nói xong, anh liền quay người bỏ đi. Mặc dù đang bị sốt cao, mặc dù bị tôi làm tổn thương sâu sắc, dáng vẻ của anh vẫn kiêu ngạo và cương quyết. Anh không hề quay đầu, cũng không mở miệng cầu xin. Nếu anh quay đầu một lần, anh có thể nhìn thấy tôi đang khóc nức nở. Nhưng anh không làm vậy.

Sau này, tôi thường nghĩ, tại sao lúc đó Cảnh Mạc Vũ không quay đầu? Có phải anh không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh?

Lúc tôi về nhà, tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn ngọn gió đông lạnh giá. Ba tôi ngồi bên bàn ăn, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Cả một bàn đầy đồ ăn ngon vẫn còn nguyên. Tôi vội đi tới, giằng ly rượu trong tay ông. “Ba, bác sĩ nói ba bị cao huyết áp, không thể uống rượu.”

Ba nhìn tôi, khóe mắt lờ đờ hơi ươn ướt: “Ngôn Ngôn, nó đi rồi, Mạc Vũ đi rồi!”

Tôi lặng lẽ gật đầu.

“Mạc Vũ nói, thà nó là trẻ mồ côi không cha không mẹ cũng không muốn tin ba đã lừa nó suốt hai mươi tư năm. Nó nói, thà ba tiếp tục lừa dối nó, để nó nghĩ năm đó ba không hề nhìn thấy tờ quảng cáo tìm người dán khắp nơi, không biết gì về thân thế của nó, nó cũng không muốn tin ba là người ích kỷ như vậy...”

Mạc Vũ nói, hai mươi mấy năm qua, nó vì Cảnh gia mà làm tất cả mọi chuyện, đó là vì nó coi ba là ba ruột, coi con là em gái ruột của nó. Nó cho rằng bảo vệ Cảnh gia là trách nhiệm của nó... Nó không biết làm thế nào để đối diện với ba mẹ ruột đã chịu nỗi đau mất con suốt hai mươi tư năm qua…”

Tôi ngồi bên cạnh ba, nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên trán ông. “Ba, ba đừng buồn nữa! Anh ấy chỉ là nhất thời không thể chấp nhận. Ba hãy cho anh ấy thời gian, anh ấy sẽ nghĩ thông suốt, một ngày nào đó anh ấy sẽ tha thứ cho ba.”

“Không! Nó sẽ không tha thứ cho ba đâu.” Ba tôi nói. “Con không nhìn thấy ánh mắt nó, rất đáng sợ. Nó hận ba, chắc chắn sẽ không tha thứ cho ba.”

Đột nhiên ba nắm tay tôi: “Ngô gia đã biết chuyện ba làm, nhất định họ sẽ không bỏ qua cho ba. Bọn họ nhất định sẽ hận ba, không biết chừng sẽ khiến ba khuynh gia bại sản. Ngôn Ngôn, ngày mai con hãy chuyển nhượng hết cổ phần của Cảnh Thiên rồi cầm tiền đi tìm Mạc Vũ, đừng để ba làm liên lụy đến con.”

“Ba! Dù ba có lỗi với anh ấy, có lỗi với Ngô gia nhưng ba cũng đã nuôi dưỡng anh ấy hai mươi tư năm, Ngô gia sẽ không làm vậy đâu!”

“Con không hiểu đâu! Đợi khi nào có con, rồi con sẽ hiểu.”

Ngày hôm sau, ba tôi tỉnh rượu, ông kiên quyết bắt tôi bán cổ phần của Cảnh Thiên rồi chuyển tiền vào tài khoản của tôi nhưng tôi không đồng ý.

Ngày hôm sau nữa, thành phố A bị chấn động bởi tin tức: Cảnh Mạc Vũ của Cảnh Thiên là con trai mất tích hai mươi tư năm trước của Ngô Cẩn Mân. Hầu như tất cả người trong gia tộc Ngô thị đều đến thành phố A. Họ đích thân chứng kiến quá trình Ngô Cẩn Mân và Cảnh Mạc Vũ xét nghiệm ADN, hơn nữa còn có cơ quan công chứng giám sát. Động thái này đủ thấy người của Ngô gia lo lắng đến vấn đề huyết thống như thế nào.

Hôm đó, điện thoại di động của ba tôi không ngừng đổ chuông, đều là những người anh em trước đây của ông gọi điện hỏi thăm. Mỗi cuộc điện thoại gọi đến, ông đều xem số rồi thất vọng tắt đi. Tôi biết, ông đang đợi điện thoại của Cảnh Mạc Vũ. Ông muốn biết phản ứng của Cảnh Mạc Vũ về sự thật này.

Tin tức nóng hổi cuối cùng cũng qua đi, thành phố A dần trở lại yên tĩnh, tôi và ba tôi trở về với cuộc sống yên ổn. Nhưng chỉ mấy ngày sau, điều ba tôi lo lắng đã trở thành hiện thực. Ở Cảnh gia xuất hiện nhiều nhân viên công vụ mặc thường phục, đều là những gương mặt xa lạ, họ nói giọng Bắc Kinh chuẩn. Bọn họ cho biết, núi đất đỏ bị nghi ngờ chuyển nhượng quyền khai thác khoáng sản bất hợp pháp. Bọn họ dẫn ba tôi đi để hợp tác điều tra, sau đó không đợi chúng tôi phân trần, họ liền đưa người đi mất.

Ngay sau khi ba tôi bị dẫn đi, tôi lập tức bảo chú Tài tìm hiểu tình hình. Đến chiều tối, chú Tài mới quay về. Chú cho tôi biết, có người đem chứng cứ phạm tội của ba tôi trực tiếp nộp lên Bắc Kinh, bên trên cử người điều tra triệt để. Hiện tại, công ty Cảnh Thiên bị niêm phong để tiến hành thẩm tra. Người ở khu mỏ cũng bị đưa đi để hợp tác điều tra.

Xem ra, có kẻ muốn nhằm vào Cảnh gia.

Cảnh Mạc Vũ rời khỏi Cảnh gia đi nhận người thân, ba tôi bị bắt, tin tức tôi và Cảnh Mạc Vũ ly hôn cũng lan truyền nhanh chóng. Cảnh gia lẫy lừng ở thành phố A giống một tòa nhà cao tầng sắp sụp đổ, người ở trong chạy tan tác để bảo vệ bản thân, bọn họ nếu không đóng cửa miễn tiếp khách cũng ra nước ngoài lánh nạn. Người ở bên ngoài càng sợ bị tai bay vạ gió, trốn càng xa càng tốt, tránh có bất cứ mối quan hệ nào với Cảnh gia...

Còn tôi, một cô gái vừa qua tuổi hai mươi, chưa tốt nghiệp đại học, việc duy nhất có thể làm là ngồi vào vị trí tổng giám đốc nhận hết lời chỉ trích này đến cuộc thẩm tra khác.

Về tin đồn Cảnh gia cùng đường mạt lộ, ở thành phố A xuất hiện nhiều phiên bản khác nhau. Có người nói ông trời trừng phạt Cảnh gia làm nhiều chuyện thất đức, trời đất khó dung tha nên mới bị báo ứng. Có người nói Ngô Cẩn Mân điều tra ra vụ mất tích của con trai ông ta năm đó là hành vi ác ý của Cảnh Thiên Hạo. Cốt nhục phân ly hai mươi mấy năm, bọn họ không lật đổ Cảnh gia thì làm sao có thể giải mối hận trong lòng? Cũng có người nói, ba năm trước, cựu Cục trưởng Cục Khoáng sản Phó Hạ Dương chết một cách không minh bạch, con trai ông ta luôn cho rằng cái chết của cha liên quan đến Cảnh gia. Người con trai lặng lẽ điều tra suốt ba năm, cuối cùng cũng tìm ra chứng cứ xác thực, nộp lên trên để hạ bệ Cảnh Thiên Hạo...

Ngoài ra còn nhiều tin đồn khác. Bất kể là tin đồn nào cũng đều dồn Cảnh gia vào chỗ chết.

Tôi không thể phân biệt trong những tin đồn này, tin nào là thật, tin nào là giả nhưng tôi không tin chuyện này do Cảnh Mạc Vũ làm. Dù ba tôi làm sai điều gì, ông cũng coi anh như con trai suốt hai mươi tư năm, anh sẽ không tuyệt tình đến mức đó. Tuy nhiên có một ngày, chú Tài kể với tôi một bí mật mà tôi chưa từng được nghe.

Chú Tài nói, cựu Cục trưởng Cục Khoáng sản Phó Hạ Dương là đối tác của ba tôi trước kia. Ông ta nhận được không ít lợi lộc từ Cảnh gia nhưng vẫn tham lam vô độ, tìm mọi cách để moi tiền của ba tôi. Ba tôi biết trong tay ông ta có một tập tài liệu đủ để ông sống nửa đời còn lại trong tù, vì vậy ông buộc phải nhẫn nhịn. Sau này Cảnh Mạc Vũ về nước, anh tình cờ nghe ba tôi nhắc đến tập tài liệu trong tay Phó Hạ Dương, biết ba tôi vì tập tài liệu này mà mất ăn mất ngủ, anh đã lợi dụng người đàn bà Phó Hạ Dương thích nhất để trừ khử ông ta. Cô gái đó chính là Hứa Tiểu Nặc.

Tuy Hứa Tiểu Nặc giúp Cảnh Mạc Vũ hại chết Phó Hạ Dương nhưng cô ta không nói ra nơi cất giấu tập tài liệu. Tập tài liệu đó giống như quả bom hẹn giờ chôn bên cạnh Cảnh gia, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, vì vậy Cảnh Mạc Vũ tương đối kiêng dè Hứa Tiểu Nặc.

Chú Tài còn cho biết, thật ra Cảnh Mạc Vũ không hoàn toàn tin tưởng Hứa Tiểu Nặc. Hai năm gần đây, anh tìm mọi cách để tạo dựng quan hệ với các cơ quan pháp luật với mục đích dù tập tài liệu này có bị gửi đến Viện Kiểm sát của thành phố A thì sẽ có người giúp anh giải quyết. Nhưng lần này, tài liệu không được gửi đến Viện Kiểm sát mà trực tiếp đưa đến một quan chức cao cấp ở Bắc Kinh. Một cô gái như Hứa Tiểu Nặc không thể nào có mối quan hệ sâu rộng đến mức đó.

Kẻ nắm rõ tính quan trọng của tập tài liệu và có năng lực hủy hoại Cảnh gia bằng một hành động chỉ có một người.

Chú Tài nói: “... Có lẽ cậu ấy đã biết tập tài liệu ở đâu, chỉ là không chịu lấy ra mà thôi.”

Tôi biết người chú Tài ám chỉ là ai nhưng tôi vẫn không tin Cảnh Mạc Vũ làm chuyện đó.

Nhắc đến Hứa Tiểu Nặc, tôi chợt nhớ ra kể từ sau vụ ở phòng tắm, tôi không còn nghe thấy tin tức của cô ta. Tôi tiện miệng hỏi: “Bây giờ Hứa Tiểu Nặc đang ở đâu?”

Chú Tài nói hôm đó ở Hội Hiên, sau khi tôi bỏ đi, Cảnh Mạc Vũ vội vàng đuổi theo tôi, dặn chú canh chừng Hứa Tiểu Nặc đợi anh về xử lý. Sau đó, chú Mã đến đòi người, nói Cảnh Mạc Vũ ra lệnh cho chú giải quyết hậu sự. Chú Tài xin chỉ thị của ba tôi rồi để chú Mã đưa người đi. Sau này nghe nói, chú Mã lại đưa Hứa Tiểu Nặc sang Mỹ, đưa cô ta vào một bệnh viện nào đó. Ba tôi tuy không hài lòng về cách xử lý của Cảnh Mạc Vũ trong vụ này nhưng bởi tôi gây chuyện ầm ĩ nên ông không còn lòng dạ nào mà bận tâm đến người và việc không liên quan.

Vài ngày sau đó, tôi đi tìm những người quen cũ của ba tôi. Câu trả lời của bọn họ đều như nhau, không phải bọn họ không muốn giúp mà không có khả năng giúp đỡ. Sau hai mươi mấy ngày liên tục chạy đôn chạy đáo, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, người tôi không muốn cầu khẩn nhất lại là tia hy vọng cuối cùng của ba tôi.

Tuy nhiên, về việc anh có đồng ý cứu ba tôi hay không, có khả năng cứu ba tôi hay không, tôi không thể biết được.

Tôi bấm số điện thoại cá nhân của Cảnh Mạc Vũ. Điện thoại đổ chuông một lúc lâu anh mới bắt máy. Trong điện thoại, hơi thở của anh rất khẽ, đến mức tôi gần như không nghe thấy.

Nỗi lo lắng, bất an trong lòng khiến tôi chẳng có tâm tư mà suy tính đến ân oán giữa chúng tôi. Tôi hỏi thẳng: “Tôi... Chúng ta có thể gặp nhau không?”

Cảnh Mạc Vũ im lặng một, hai giây. “Bao giờ?”

“Bây giờ.”

“Tôi đang ở Bắc Kinh.”

Tôi không do dự, trả lời: “Tôi đi Bắc Kinh tìm anh.”

“Ờ. Tôi ở phòng XXX, khách sạn Quốc tế.”

Đọc tiếp: Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 49