Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 25: Sao các người không sử dụng biện pháp an toàn?




Đón gió biển, Ai Lý Khắc Tư đốt một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về một nơi xa xôi, một lát sau gọi trợ thủ của mình.

“Aizz, gửi cho Đồng Trác Khiếm một cái tin đi”.

“Dạ”.

Người nọ nhận lệnh rời đi.

Vào lúc này, trong tổng bộ của đội Phi Hổ là một mảnh yên lặng, trưởng ban Mạnh nghe tin con gái mình mất tích cũng cấp tốc chạy đến nơi này, vợ ông vẫn chưa tới, Đồng Trác Khiêm ngồi trên ghế chủ tọa nhìn xuống mọi người nói.

“Các vị, vừa qua nhà hàng trên đường Kinh Đức bất ngờ bị khủng bố, mặc dù chiến đội Phi Hổ một lần hành động đã tiêu diệt tất cả kẻ địch, nhưng thật bất hạnh là có một đồng đội của chúng ta trong đợt tập kích này đã bị mất tích, hiện nay sống chết chưa rõ”.

Nghe được bốn chữ sống chết chưa rõ này, sắc mặt của trưởng ban Mạnh càng thêm khó coi mấy phần, trên trán mồ hôi ra lấm tấm, khẩn trương cũng dễ hiểu.

Cốc, cốc!!!!

“Mời vào”.

Tề Tiểu Chấn mặc một bộ quân phục màu xanh biếc đi vào, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thủ trưởng, đã tìm được vị trí chính xác của trợ lý Mạnh”.

“Ở nơi nào?”

“Trên vùng biển Nhật Bản, nằm trong vòng bảy trăm sáu mươi bốn mét vuông gần kề đảo quốc”.

Vị trí này của Mạnh Phục Linh, có thể xác định là cô bị bắt cóc tống tiền, bản thân cô không có khả năng chạy trốn xa như vậy.

Chân mày Đồng Trác Khiêm nhíu thật sâu, mặt nhăn lại thành một đoàn, trong lòng không khỏi xuất hiện từng hồi lo lắng, suy nghĩ rằng không có mình bên cạnh, ngộ nhỡ cô gái kia không biết vận dụng đầu óc, bị người ta giết thì phải làm sao?

Trưởng ban Mạnh hiển nhiên là cũng nghĩ đến điểm này, cả người đang ngồi trên ghế cũng tê liệt ngã xuống, vẻ mặt vô cùng lo lắng sốt ruột.

“Lập tức chỉnh trang quân đội, tiến về hải vực Nhật Bản giải cứu con tin, nhất định phải cứu được con tin ở khu vực hải vực cách đảo quốc chín trăm mét vuông, lập tức lên đường”.

Bởi vì, sau chín trăm mét vuông, là vượt biên, theo nguyên tắc biển đảo, vượt biên ở trên không là phi hành bất minh sẽ lập tức bị bắn tiêu diệt.

“Báo cáo thủ trưởng, bộ phận thông tin nhận được một thư nặc danh, xin hỏi thủ trưởng có muốn kiểm tra hay không?”

Đồng Trác Khiêm nhướng mày, cất cao giọng nói: “Nhanh chóng mang tới đây”.

Thư nặc danh? Theo tình huống hiện tại, vô cùng có khả năng là phần tử khủng bố đưa thư đến uy hiếp.

Chỉ trong chốc lát, binh sĩ trên tay cầm một văn kiện đưa cho Đồng Trác Khiêm, không ngờ Đồng Trác Khiêm chỉ khoát tay một cái nói: “Đọc đi”.

Do binh sĩ đọc, có thể tránh được một số phiền toái không cần thiết. (Haha sai lầm quá lớn rồi anh ơi!!!!)

“Đồng đại thủ trưởng, anh khỏe chứ, hiện tại người tình….”. Đọc đến đây, anh chàng binh sĩ đột nhiên ấp úng, vội vàng sửa lời: “Hiện tại người bạn của anh – Mạnh tiểu thư đang làm khách trên thuyền của tôi, vừa vặn đúng lúc, chúc mừng chúc mừng anh, được làm cha rồi, ôi chao, thật là ngưỡng mộ Đồng đại thủ trưởng, trong tay có quyền có thế, còn có người đẹp như hoa ở bên cạnh. Mạnh tiểu thư cùng đứa bé trong bụng vẫn ở đây chờ anh tới, tôi chỉ có một điều kiện, đem Roman Nghê đến đổi lấy người tình bé nhỏ của anh, hai ngày sau, hải vực Nhật Bản nghênh tiếp”.

Thình thịch!!! Thình thịch!!! Thình thịch!!!

Mạnh Thiệu Đình cảm nhận trái tim nhỏ bé của mình cũng run lên một cái, vị Mạnh tiểu thư kia chắc chắn là con gái của mình không sai, nhưng con gái của ông lúc nào thì có đứa bé?

Tề Tiểu Chấn ngồi phía dưới cũng có chút tức tối, liền buộc miệng hỏi: “Thủ trưởng, còn trách ai? Lúc anh làm chuyện kia sao không chịu sử dụng các biện pháp an toàn? Lần này lại để người ta nắm được nhược điểm của anh rồi a?”

Lời này vừa nói ra, toàn hội trường khiếp sợ! Thì ra tác giả của cái bào thai trong bụng Mạnh tiểu thư đúng là Đồng đại thủ trưởng.

Gương mặt anh tuấn của Đồng thiếu gia đen như đít nồi.

Đáng chết! Như thế nào lại mang thai vào lúc này đây? Quay đầu nhìn, chỉ thấy Mạnh Thiệu Đình đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn anh, may là anh thân kinh bách chiến nhiều năm, Đồng thiếu gia đã được tôi luyện vẻ mặt sắt, dù giờ trong lòng có chút chột dạ nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

Đem con gái người ta làm cho cái bụng phình to, còn không cho cha người ta biết, thật là đáng chết.

Thấp giọng ho khan hai tiếng, Đồng thiếu gia một lần nữa trưng ra bộ mặt lạnh băng, cáu kỉnh quát lên: “Lên đường”.

Lúc này không trốn, còn đợi đến bao giờ?

Về phần Mạnh Thiệu Đình cũng không có cản anh, dù sao trước mắt phải cứu được con gái về là tốt nhất, chờ người an toàn rồi nói sau.