Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 29: Đồng trác khiêm, anh có thích em không?




Xe chạy một mạch, đến khi xuống xe mới phát hiện, đây là nhà của Đồng Trác Khiêm.

Hỏi Đồng Trác Khiêm mới biết cha mẹ mình đang trên đường đến đây.

Nhưng mà, sự việc này sao cứ y như là sui gia gặp mặt?

Được Đồng Trác Khiêm vô cùng dịu dàng dìu vào phòng ngủ, Phục Linh nằm trên giường, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực.

Từ lúc bắt đầu gặp nhau cho tới bây giờ, Đồng Trác Khiêm đều tuôn lời ác độc, ngẫm lại cũng không có gì tốt lành. Nhưng giờ vừa hay tin cô có thai, từ lão thái gia cho tới cháu nội đều đối xử với cô cực kỳ dịu dàng, làm cho cô không thể nào tiếp nhận nổi.

Kết hôn? Cô cũng đã hơn hai mươi tuổi, cũng nên kết hôn rồi.

Nhưng giờ sự việc như thế, có phải là điều cô muốn không?

“Đồng Trác Khiêm”. Cô thấp giọng gọi.

“Nói đi”.

“Anh muốn cưới tôi sao?”

Đồng thiếu gia xoay người, ánh mắt lóe sáng, hai cánh tay giữ bả vai cô, nhìn cái người phụ nữ mà từ lần đầu gặp gỡ đã khiến cho mình bó tay hết cách.

“Phục Linh, nói cho anh biết, em lo sợ điều gì?”

Lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên, Đồng thiếu gia dịu dàng như thế, dùng giọng điệu nhã nhặn như thế nói chuyện với Phục Linh, Mạnh tiểu thư ôm đầu nhất thời có cảm giác sắp chết: “Đồng Trác Khiêm, anh đừng dịu dàng như thế, tôi không thể chịu nổi”.

“Không chịu nổi? Ừm”. Bỗng dưng, đôi mắt thâm sâu của Đồng thiếu gia chợt lóe: “Như lần đó thì e chịu nổi đúng không?”

Vẻ mặt Phục Linh đỏ bừng: “Anh cầm thú”.

Anh cúi người đôi môi dán lên đôi môi cô, trằn trọc dây dưa, tràn ngập hơi thở thô bạo, hôn đến đôi môi cô sưng đỏ.

Bàn tay ở trên thân cô không ngừng di chuyển, bàn tay vuốt ve không quá dịu dàng khiến cho Phục Linh trầm mê, cô đột nhiên ôm lấy hông anh, ở bên tai anh nhẹ nhàng thở hổn hển: “Đồng Trác Khiêm, anh có thích em không?”

“....”. Anh im lặng dây dưa, làm như là không nghe thấy, hôn sâu hơn, quần áo trên người cô từng món từng món rơi xuống, trong đôi con người sáng rực phản chiếu hình ảnh của cô, cúi người, động tác phát ra càng thêm kịch liệt.

“Đừng”. Than nhẹ một tiếng, cô đẩy thân thể cường tráng của anh ra, tức giận quát lên: “Đồng Trác Khiêm, anh là tên lưu manh hạng nhất, không biết xấu hổ”.

“Nói rõ một chút, anh lưu manh như thế nào?”

“Nếu anh không thích tôi, sao còn làm loại chuyện này với tôi, đây chính là lưu manh”.

Trên đầu liền bị gõ một cái, không đau, nhưng lại vô tình kích thích tinh thần chiến đấu của tiểu Cường trong người Phục Linh, tức giận đùng đùng đứng lên, tức giận đùng đùng mặc quần áo vào, tức giận đùng đùng quay mặt lại mắng một câu.

“Anh đi chết đi, đi tìm Roman của anh mà chơi, đừng có đụng đến tôi”.

Dứt lời, liền hướng bên ngoài chạy đi.

Cũng không ngờ bị người nắm lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo lại, liền bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp.

“Thật ngốc, không thích em, có thể đối với em như vậy sao?”. Giọng nói tràn đầy từ tính vang lên bên tai, đôi môi bị chặn lại lần nữa, đầu lưỡi trơn tuột không ngừng quấy nhiễu, làm cho cô động tình.

Tình cảm nồng nàn, quần áo vương vãi khắp nơi, ái muội dây dưa, yêu kiều thở gấp.

Tất cả đều tự nhiên như vậy.

Nhưng!

Bàn tay đang vuốt ve trên bụng Phục Linh: “Ta nghe bọn họ nói, ba tháng đầu mang thai không nên làm việc này”.

Phục Linh im lặng vỗ trán: “Đồng thiếu gia, tôi thật sự không có mang thai”.

Ôm lấy thân thể cô, Đồng thiếu gia nói: “Anh biết em muốn, thật sự anh cũng rất muốn, nhưng vì đứa nhỏ, nhịn một chút”.

Làm sao anh có thể xuyên tạc ý của tôi như thế chứ?

“Đồng Trác Khiêm, anh hãy nghe cho kỹ, tôi không có mang thai, tôi chỉ tìm cớ lừa gạt cái tên trên thuyền, nếu không đã bị hắn cưỡng hiếp rồi”. Thêm dầu thêm mỡ, đem chuyện mình bị Ai Lý Khắc Tư cùng Phỉ Lỵ Á ức hiếp thế nào, tỷ như không cho ăn cơm, ném xuống biển, tất cả đều nhất nhất kể lại cho Đồng thiếu gia nghe.

Giờ phút này, Mạnh tiểu thư giống y như một oán phụ chốn khuê phòng, trách móc chồng của mình.

Bỗng dưng, thân hình cao lớn của Đồng thiếu gia đứng bật dậy, đi tới ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái hộp y tế, lấy ra thuốc nước khử trùng cùng băng gạc, Phục Linh bàng hoàng sửng sốt nhìn: “Anh bị thương”.

Đồng thiếu gia dùng ánh mắt xem thường như thấy một kẻ ngốc nhìn cô: “Vết thương trên cổ là em tự mình cắt”.

Lập tức sờ lên cổ mình, quả nhiên có một vết thương còn chưa kết vảy nằm vắt ngang trên cổ, mặc dù không thấy đau, nhưng khi bàn tay sờ đến, lại còn rất đau.

Thứ lỗi cho cô, xảy ra quá nhiều chuyện, cô thật đã quên.