Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 210: Ngoại truyện: tình cảm năm ấy sâu nặng bao nhiêu, đã vuột mất rồi (3)




Lần đầu muốn học yêu một người phụ nữ, lần đầu tiên muốn nâng niu một người phụ nữ trong lòng bàn tay che chở thật tốt, không chỉ kết hợp trên cơ thể, hơn nữa còn hoà hợp về linh hồn.

Nhưng --

Tại sao? Vì cái gì cô muốn chà đạp tình cảm không dễ có được của anh? Vì sao không tin anh có thể tốt hơn, nghiêm túc nhận thức yêu một lần?

Hạ Tình, sao phải vu oan tình cảm của anh đối với em như vậy?

Si Mị đau lòng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô, một bạt tay này Hạ Tình đau trên mặt cũng là đau trong tim anh. Lòng bàn tay cũng đau đớn tổn thương, không ngăn được hơi run rẩy.

Hồi lâu Hạ Tình mới nghiêng mặt đi, trên đôi má trắng nõn in năm ngón tay rõ rệt có thể thấy được, nhếch miệng lên cười lạnh nhạt, nghi ngờ châm chọc: "Đây chính là tình cảm của anh? Đúng không? A, tôi không thèm! Anh yêu người nào thì cho người đó! Nếu anh thật sự yêu tôi, sao không dùng tiền mua tôi ba tháng, tại sao lại không muốn để tôi dùng tiền mua anh ba tháng? Si Mị, thậm chí anh nói chơi qua phụ nữ ba ngày ba đêm không hết, anh có tư cách gì mà nói tôi? Anh có tư cách gì?"

Bàn tay từ từ nắm chặt, muốn giơ lên lần nữa, nhưng không đủ sức. Ánh mắt thất vọng cực độ nhìn người phụ nữ trước mắt này, là Hạ Tình đường hoàng kia sao? Hay vẫn là Hạ Tình kiêu ngạo mình yêu? Mình chờ đợi hai năm qua bất quá là một tình cảm đã mất, mình không lạ gì, tình cảm của mình bị phụ nữ chà đạp mà thôi.

Khóe miệng Si Mị nhếch lên nụ cười chua xót, ngón tay theo thói quen sờ một chút trên tóc dài đỏ rực của mình, giọng nói xem thường: "Rất tốt, tôi sẽ không yêu em nữa. Hạ Tình, chúng ta đến đây chấm dứt."

Giọng nói lạc đi, anh xoay người tự nhiên rời đi.

Cửa phòng bị đá mạnh lần nữa, âm thanh lạnh lẽo không ngừng lượn vòng, như một tảng đá nặng trĩu đè ở ngực, cho một cú đập chí mạng nhất. Hai chân vô lực mềm nhũn, cả người bỗng nhiên ngồi trên mặt đất lạnh như băng. Chán chường gục đầu xuống, tóc che khuất một nửa khuôn mặt sưng đỏ kia của cô.

Bộp bộp --

Nước mắt lặng lẽ từ trong hốc mắt lấn át hơi thở tràn ra ngoài, nhỏ xuống trên sàn nhà, từ từ thành vầng sáng, mỗi một giọt đều lộ ra bi thương cùng bất đắc dĩ trong lòng.

Rất tốt, tôi sẽ không yêu em nữa. Hạ Tình, chúng ta đến đây chấm dứt.

Đến đây chấm dứt.

Nhưng –

Chúng ta chưa từng có bắt đầu, Si Mị! Chưa từng có bắt đầu, lại muốn chấm dứt như thế nào?

Một tát này không chỉ đánh vào trên mặt, còn đánh vào lòng cô; đánh nát tình cảm cùng tự ái của cô, cũng không chắp vá nổi, chỉ còn lại trái tim tan nát này, đi con đường nào đây.

Ninh Tự Thuỷ thấy dáng vẻ vội vã đi ra ngoài của Si Mị, cả người bị thô bạo vây quanh, xoay người muốn lên lầu lại bị Kỷ Trà Thần giữ chặt cổ tay lại.

Ánh mắt cô tràn đầy lo lắng nói: "Em lo cho Hạ Tình, dường như bọn họ nói chuyện không tốt lắm!"

Vẻ mặt Kỷ Trà Thần lạnh lùng dĩ nhiên hiểu rõ tính cách và ý nghĩ của Si Mị. Cứ nắm tay cô thật chặt không buông, ngược lại ôm cô để ngồi trên hai chân mình, tay lướt trên tóc rơi xuống bên tai cô, nói khẽ: "Đây là chuyện tình cảm của hai người họ, dù bây giờ em lên tìm Hạ Tình cũng có thể nói gì? Cho dù em nói, lúc này cô ấy sẽ nghe sao?"

Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ do dự, vẫn không yên lòng: "Nhưng em thật sự rất lo lắng, coi như không có chuyện gì, bọn họ cãi nhau ngay cả tình bạn cũng không còn, không phải đáng tiếc sao."

Khóe môi Kỷ Trà Thần hiện lên nụ cười, nhéo má cô. "Nếu bọn họ không làm người yêu được thì không có khả năng làm bạn! Vì đã từng yêu thương, cho nên không thể. Những chuyện này tùy họ đi, đừng để bọn họ quấy rầy cuộc sống riêng tư của chúng ta được không? Kỷ phu nhân, đồ đạc của em đã thu dọn xong chưa?"

Ninh Tự Thuỷ cúi đầu cười một tiếng, nhìn anh trêu chọc: "Thật không biết Si Mị làm anh em với anh là phúc hay hoạ! Kỷ tiên sinh, đồ đã thu dọn xong, chúng ta có thể đi rồi."

Cô vừa muốn từ trên người anh đứng dậy, nhưng anh lại dùng một tay giữ chặt phần eo mảnh khảnh của cô, giọng trầm thấp nồng đậm vui vẻ: "Kỷ phu nhân, để ông xã ôm em một lúc nào."

Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, trong mắt ẩn giấu một chút lo lắng: "Hai chân anh . . . . ."

"Không sao, dù sao cũng không có cảm giác." Kỷ Trà Thần không thèm để ý chút nào, một tay dư sức điều khiển xe lăn rồi.

Trên mặt Ninh Tự Thuỷ biểu lộ nụ cười vui vẻ, hai tay ôm lấy cổ anh, bất giác chủ động đặt môi mình hôn lên khoé môi anh như chuồn chuồn lướt nước. Tiếng nói thanh thúy tràn đầy vui sướng: "Vậy làm phiền Kỷ tiên sinh rồi."

Kỷ Trà Thần cúi đầu cùng đối mặt với cô, nhìn nhau cười một tiếng.

Hạnh phúc, đôi khi chỉ đơn giản như thế, chỉ cần cùng người mình thích ở chung một chỗ, bất luận làm cái gì, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, nghèo khó hay giàu sang, cũng có thể vì một ánh mắt, một nụ cười của đối phương lại thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Kỷ tiên sinh, anh có biết không, vì có anh thế giới của em mới có thể tốt đẹp như thế, lúc cùng với anh ở chung một chỗ, thời gian giống như ngừng lại, ngoài hạnh phúc ra vẫn là hạnh phúc.

Kỷ phu nhân, em có biết hay không, trong lòng anh vì sự ấm áp của em vây quanh, mỗi một ngày mong đợi nhất chính là vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy vẻ mặt em say ngủ, yên bình và tốt đẹp như thế.

***** H.a.l.o.n.a'/D".đ>l< !q|đ *****

Buổi chiều Hạ Tình mới từ trong phòng đi ra ngoài, tìm một vòng cũng không tìm được Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần, còn đang kinh ngạc thì lúc này người giúp việc mới nói cho cô biết, Kỷ tiên sinh và Kỷ phu nhân đi nghỉ phép mấy ngày nữa.

"Hai cái người này, cố ý đúng không? Ghét bỏ cái bóng đèn tôi đây.

"Lời nói Hạ Tình đều oán trách bọn họ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười. Vì họ hạnh phúc, lúc nào cũng ngọt ngào ở chung một chỗ đến phát ngán, thật làm cho người ta cảm thấy ấm lòng.

Trải qua nhiều năm gian khổ như thế, vượt qua nhiều trở ngại như vậy, hai người có tình sẽ thành thân thuộc, trên đời này còn có gì tốt đẹp hơn so với chuyện này.

Bầu trời bên ngoài lại ảm đạm tối sầm, mây đen bất chợt chồng chất dày đặc, gió lạnh vù vù thổi lên, nhánh cây không ngừng lắc lư, lá cây sum xuê ào ào rung động, như một đợt sóng mang đi tất cả. . . . . .

Không lâu sau đột nhiêu mưa to xối xả như trút nước, tí tách tạt vào trên cửa sổ, trên lá cây, trên mặt đất, tiếng rào rào xen vào một chỗ với nhau, diễn tấu ra điệu nhạc tuyệt vời.

"Trời mưa. . . . . ." Hạ Tình đứng ở cửa, mưa rất lớn, không ngừng thấm ướt chân cô, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Đôi mắt cô nhìn mưa khắp bầu trời, lông mày xinh đẹp như vẽ có chút ưu sầu, vầng sáng loé lên, bao quanh khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Bước chân không tự chủ đi ra ngoài. . . . . .

"Hạ tiểu thư. . . . . ." Người giúp việc sững sờ, kinh ngạc thét lên, nhưng cô dường như không nghe thấy, một mình đi trong mưa."Hạ tiểu thư, mưa lớn sẽ bị cảm đấy. Hạ tiểu thư. . . . . ."

Cô giống như không nghe thấy, phút chốc quần áo bị nước mưa thấm ướt, toả ra hơi lạnh; mưa làm cho cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ, giọt mưa bắn vào trong mắt, có chút đau, theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, rốt cuộc không phân rõ đó là mưa hay nước mắt. . . . . .

Tiếng bước chân mông lung nặng nề ở phía trước từ từ tiến tới gần, hình ảnh dần dần hiện rõ, nhìn thấy anh toàn thân ướt đẫm, tóc dài bị thấm ướt nằm dính vào trên quần áo sau lưng, đôi mắt sắc bén lúc này bị nước mưa làm ướt. Anh bước từng bước một đi ra từ trong màng mưa, ánh mắt nóng bỏng và đau lòng vây quanh cô, đi thẳng đến trước mặt cô, lúc này mới dừng bước lại.

Ánh mắt phức tạp của Hạ Tình nhìn anh, anh cao hơn mình một chút thôi, vì sao giờ phút này mình lại ngước nhìn anh? Khóe miệng cong lên một cái, khó khăn nở nụ cười, nhìn còn khó coi hơn so với khóc.

"Hạ Tình, chúng ta ở chung một chỗ đi." Anh nhỏ giọng nói, cũng không biết vì có liên quan đến rét lạnh hay không, giọng nói run rẩy, xuyên qua mưa truyền đến bên tai như không chân thật, giống như đang nằm mơ.

"Được." Quả nhiên Hạ Tình đồng ý, lúc anh còn chưa kịp vui mừng lại bổ sung một câu: "Ba tháng, tôi trả anh ba trăm tệ. Ba tháng tất cả chấm dứt!"

Si Mị không thể tin nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, hai tay đặt trên vai cô, ra sức nắm chặt, dùng sức như muốn bóp nát xương cốt cô. Đôi mắt nhìn cô, thì thào mở miệng: "Hạ Tình, anh thật muốn moi tim em ra, để xem, rốt cuộc là màu gì? Có lẽ em hoàn toàn không có trái tim?"

Hạ Tình khẽ cười, cánh môi nhợt nhạt cười rất nhạt nhẽo: "Được, tôi cho anh moi! Trái tim ở chỗ này này. . . . . ." Cô giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo cách lớp quần áo chỉ vào vị trí trái tim.

"Tại sao phải là ba tháng? Anh không tin em sẽ không yêu anh, anh không tin! Nói cho anh biết, sao phải là ba tháng?" Si Mị không cam lòng hỏi.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên khát khao tình yêu của một người phụ nữ như thế, nhưng vì cái gì phải vuột mất? Vì sao bọn họ phải để mất tình yêu ở nơi này?

"Bởi vì, thời hạn tôi chịu đựng đối với anh chỉ có ba tháng! Nếu như muốn ở cùng một chỗ, vậy chỉ có ba tháng. Dùng tiền bạc để duy trì mối quan hệ này, ba tháng đã là cực hạn của tôi rồi." Tiếng nói Hạ Tình nhỏ không thể nghe, nhưng từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng lọt vào tai anh.

"Ha ha. . . . . ." Si Mị không nhịn được nhếch lên cười lạnh, đôi tay không còn sức buông xuống từ trên vai cô, đôi mắt ưng cố gắng ghi hết nỗi thất vọng. "Hạ Tình, em hoàn toàn không có trái tim."

Tim, bị nứt ra từng chút từng chút, đau đớn như kim đâm, máu tươi đang chảy xuống! Chẳng lẽ em không nhìn thấy sao, Hạ Tình?

Anh sống nhiều năm một mình như vậy cũng không hiểu tình cảm yêu mến con người là gì, chính em để anh biết tình cảm là cái gì. Là em để cho anh khát khao lấy được một phần tình yêu, khát vọng yêu và được yêu, nhưng vì cái gì sau khi gặp nhau em muốn ở đây, tự tay huỷ bỏ tình yêu này?

Hạ Tình, em thắng. Lần này, anh thua rồi.

Si Mị chậm rãi quay người, cơ thể yếu ớt lảo đảo như muốn ngã trong màng mưa, tràn đầy đau xót và bi thương. Mỗi một bước đi như nặng ngàn cân, mỗi một bước đều mạnh mẽ giẫm vào trong tim Hạ Tình.

Nhìn bóng lưng đìu hiu cô tịch của anh, rốt cuộc những giọt nước mắt xôn xao đó không kìm chế được tràn ra mi, ướt đẫm khuôn mặt, dâng trào mãnh liệt, không ngăn được. Cánh môi run rẩy khẽ đóng khẽ mở, nhưng từ đầu đến cuối không phát ra được một tiếng, cuối cùng còn có thể nói gì nữa hay sao?

Như vậy không tốt ư?

Đây chính là kết cuộc duy nhất, ở chỗ mưa xối xả như trút nước, buông xuống những kỷ niệm nồng nàn, cởi bỏ mọi thứ giữa bọn họ. Không để lại một chút ảo tưởng, không đến một chút nhưng lại chờ mong suy nghĩ xa xôi.

Đột nhiên bóng lưng anh dừng lại trong màng mưa, dừng bước, đưa lưng về phía cô, không quay đầu lại. Tiếng nói hơi khàn khàn lạnh như băng: "Được, ba trăm tệ ba tháng! Bất quá tôi nuôi dưỡng em! Hạ Tình, trong ba tháng này em thuộc về tôi! Giờ phút này tốt nhất em nhớ kỹ cho tôi!"

Vẻ mặt Hạ Tình sững sờ, ánh mắt kinh ngạc không thể tin nhìn bóng lưng thê lương của anh, ngực đau nhức như bị dao đâm, đau thấu tim; rõ ràng anh đã đồng ý? Đã đáp ứng yêu cầu của mình!

Ba trăm tệ, mua cô ba tháng!

Nước trong đôi mắt như bờ đê sụp đổ, càng không thể ngăn lại, mà mưa dữ dội càng lúc càng to, trơ mắt nhìn bóng lưng anh từ từ biến mất trong màng mưa, càng ngày càng xa. Lòng tràn đầy xúc động và khổ sở xen lẫn vào nhau, toàn thân lạnh không tự chủ run rẩy, toàn thế giới đều bị cô ném ở phía sau, trong mắt chỉ nhìn thấy bóng lưng anh rời đi.

Chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay trắng noãn chen vào thật sâu trong mái tóc ướt của mình, che đi đôi má tái nhợt.

Rốt cuộc ai nghĩ chuyện này là thật, rốt cuộc cái gì mới là tình yêu! Vì sao mỗi người đều tổn thương nhau lần nữa như thế.

Người giúp việc sợ hãi che dù đứng bên cạnh cô, không dám nói một câu nào, chỉ lẳng lặng đứng nhìn; nước đọng trên mặt đất rất sâu, chảy nhanh xuống phía cống ngầm, như dòng sông nhỏ nhất định chảy vào biển cả, giống như bọn họ khi yêu lần này tất nhiên phải chịu đựng khổ sở.

Đêm khuya yên tĩnh, nhạc ở quán bar đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy những cô gái son phấn kia đang làm dáng uốn éo mình như rắn nước nhỏ, khuôn mặt tươi cười lộ ra má lúm đồng tiền, đủ loại khiêu khích, ánh mắt dụ dỗ cùng tư thế quyến rũ làm cho đàn ông có tình khó khống chế.

Si Mị ngồi ở quầy rượu uống vào bụng hết ly này đến ly khác, bất kể rót bao nhiêu ly, men rượu cay nồng không thể nào đè xuống những đau đớn trong lòng anh, ngược lại càng uống ý thức càng tỉnh táo. Tại sao cô không yêu mình, cứ một mực muốn mua bằng ba trăm tệ trong ba tháng!

Vì sao, lại là ba tháng!

Hạ Tình, em có biết em có bao nhiều tàn nhẫn hay không? Em chà đạp tình cảm của tôi không đáng giá một đồng!

"Tiên sinh đêm nay. . . . . ."

"Cút đi!" Người phụ nữ đến gần mới vừa mở miệng lại bị anh lạnh lùng cắt ngang, phụ nữ như vậy anh gặp qua nhiều, vĩnh viễn cũng không vừa lòng, bạn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi họ trên giường dâm đãng đến mức nào.

Bộ dạng, làm cho người ta nôn mửa!

Người phụ nữ bị anh nổi giận xua đuổi sợ hãi, lui về phía sau một bước, không cam lòng giậm chân. Người đàn ông đẹp trai như vậy nổi giận, bất kỳ ai cũng muốn cùng anh đi phong lưu một đêm!

Rượu một lần nữa vào trong dạ dày, buồn càng nhiều hơn, cái ly nặng nề rơi trên quầy bar trơn bóng lạnh lẽo, từ trong ngực móc ra một xấp tiền ném vào quầy rượu, xoay người rời đi. Chung quanh náo nhiệt không liên quan gì đến anh, những người phụ nữ với đôi mắt xinh đẹp quyến rũ kia không liên quan đến mình...

Dáng bảnh bao ngồi trên xe thể thao, khởi động động cơ, cuối cùng đạp lên chân ga, chạy như bay ra ngoài! Trong đêm tối kiêu ngạo, điên cuồng. . . . . .

Hạ Tình vừa mới ngâm mình tắm nước nóng xong, thổi khô đầu tóc, trên người không mặc gì chỉ bọc một cái áo ngủ. Ngồi trên giường, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Mưa to đã sớm tạnh, bầu trời vô cùng sạch sẽ, cùng với ánh đèn trên mặt đất phối hợp lẫn nhau, như dãy ngân hà lấp lánh, trên đầu những nhánh lá cây còn lưu lại những giọt nước mưa trong suốt sáng long lanh.

Đột nhiên cửa bị người thô lỗ đá văng, quấy nhiễu suy nghĩ của cô, nghiêng đầu thấy dáng vẻ say rượu của Si Mị đang đứng ở cửa, đôi mắt hẹp dài thoáng híp lại, nghiêm nghị khóa lại trên người mình.

"Anh uống rượu à?" Mũi cô rất nhạy bén ngửi được mùi rượu nhàn nhạt kia; còn có sự choáng váng trong đôi mắt anh, tóc màu lửa đỏ hiện ra trong đêm tối vô cùng yêu mị.