Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 7: Tàu điện ngầm, được cảnh xuân!




Cận Mỗ Mỗ với tay cầm lấy điện thoại mà cứ vui vẻ cười ha hả lắc chân, cố làm ra vẻ lão luyện mà nhận: "Ai?"

Sau đó, nó nhíu chặt hai cái lông mày nhỏ: "Ngài tìm ai? Cháu không biết!"

Tống Kỳ Diễn nhìn xéo Cận Mỗ Mỗ rung đùi đắc ý liếc mắt một cái, không thèm để ý mà tiếp tục uống bia, mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cận Mỗ Mỗ rất nghiêm túc, không nhịn được nói lầm bầm: "Ai nha, cháu đã nói cháu không biết người này rồi!"

Khóe miệng Cận Tử Kỳ rụt rụt, người bên kia điện thoại e là đã nổi cáu rồi chứ?

Cận Mỗ Mỗ liên tiếp nói vài lần không biết, tiếp theo quả quyết mà cúp điện thoại, quay đầu nói với Cận Tử Kỳ: "Kỳ Kỳ, thật kỳ quái nha, Mỗ Mỗ đã nói không biết người đó rồi, ông ta vẫn còn muốn hỏi Mỗ Mỗ."

Thanh Kiều bị dáng vẻ già dặn của nó lúc này chọc cười rồi, hỏi nó: "Vậy ông ta tìm ai vậy?"

"Ông ấy nói tìm Tống Kỳ Diễn, tuy nhiên, nhà Mỗ Mỗ không có người đó nha!"

Tô Ngưng Thu mới vừa uống trà, không nhịn được sặc ra tiếng, tuyệt đối tin tưởng đứa bé này là cố ý làm chuyện xấu. . . . . .

Hiển nhiên, Cận Mỗ Mỗ sau khi bị cha mẹ ở dây áp bức liền tức giận đã phủi bỏ họ trong cuộc gọi điện thoại này!

Cận Mỗ Mỗ cẩn thận từng li từng tí cất di động xing, sau đó hai bàn tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối, ưỡn cái bụng nhỏ tròn trịa, ở trên ghế ngồi thẳng, mím cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ một tiểu đại nhân.

Chỉ cần một phút, di động Hàn Mẫn Tranh liền vang lên.

Giọng nói Tống Chi Nhậm đè nén hỏa khí từ đầu kia truyền đến, "Bảo Tống Kỳ Diễn lập tức về nhà cho ta!"

Nói xong, không đợi Hàn Mẫn Tranh trả lời, trong ống nghe chính là tiếng "Tút tút. . . . . ."

Hàn Mẫn Tranh ngẩng đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn mang tính chất trưng cầu ý kiến, Tống Kỳ Diễn rũ thấp lông mi, nhìn chằm chằm bia trong ly thủy tinh, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ ở trên viền cốc mấy cái, Hàn Mẫn Tranh chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam cũng không lâu lắm thì từ bên ngoài trở lại, trên vai hai người còn vương chút bông tuyết.

"Phía ngoài tuyết vẫn chưa dừng sao?" Tô Ngưng Thu không khỏi có chút bận tâm.

Nếu ngày mai tuyết rơi lớn, cũng không biết chuyến bay có thể bị hoãn hay không.

Kiều Nam tỉ mỉ thay Tô Ngưng Tuyết phủi đi lớp tuyết thật mỏng, nhìn ra vấn đề Tô Ngưng Thu lo lắng.

"Tuyết đã không còn lớn, đoán chừng đến nửa đêm sẽ dừng lại, sẽ không làm trễ nãi hành trình của các người."

Tô Ngưng Thu yên lòng gật đầu, di động Tống Kỳ Diễn cũng lại vang lên một lần nữa.

Tống Kỳ Diễn đưa mắt nhìn, ánh mắt sâu thẳm, lại cầm điện thoại di động đứng lên.

Lần này không có ngoảnh mặt làm ngơ như mới vừa rồi.

"Anh đi nghe điện thoại." Hắn cúi người hôn lên trán Cận Tử Kỳ sau đó mời xoay người đi ra ngoài.

Cận Tử Kỳ nhìn sang bước chân hắn hơi có vẻ hối hả, bưng cốc nước lên, nhàn nhạt nhấp một miếng.

Kiều Nam kéo cái ghế ra cho Tô Ngưng Tuyết, đến khi Tô Ngưng Tuyết ngồi an ổn mới đảo mắt nhìn thấy nước trong cốc của Cận Tử Kỳ không còn bao nhiêu, lập tức ân cần hỏi: "Nước nóng còn không? Phụ nữ có thai không nên uống nước lạnh, sẽ tổn hại sức khoẻ."

"Chẳng lẽ đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao?" Tô Ngưng Thu đã sớm không nhịn được trêu ghẹo Kiều Nam.

Giữa mày mắt Kiều Nam cũng là ý cười thỏa mãn, ông nói: "Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Tử Kỳ, trong lòng cũng đã xem con bé như con gái ruột, bây giờ, nguyện vọng này cuối cùng đã trở thành sự thật rồi."

Vốn là một câu cảm khái hài lòng thoả mãn, trên bàn ăn cũng theo đó yên tĩnh lại.

Không có ai biết, câu nói này ông thuận miệng nói ra, trong lời nói giống như cười giỡn nhưng bao hàm bao nhiêu chua cay.

Cận Tử Kỳ bưng cốc nước lên, lấy trà thay rượu kính Kiều Nam: "Sau này mẹ cháu phải phiền chú Kiều chăm sóc."

Mặt của Kiều Nam đột nhiên hơi có chút phiếm hồng, quay đầu lại liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết ở bên cạnh vẫn đang rũ mắt ăn cái gì đó, nhìn lại hướng Cận Tử Kỳ lúc, đáy mắt là hạnh phúc mà kiên định quang mang: "Tôi sẽ không để cho cô chịu ủy khuất."

Cận Tử Kỳ mỉm cười, Kiều Nam một hơi thì uống một cốc bia lớn.

Vốn chú ý một mình ăn cơm, Tô Ngưng Tuyết chợt giơ tay lên, đặt trên cánh tay Kiều Nam: "Uống ít chút."

Chân mày Tô Ngưng Tuyết hơi nhíu lại, dường như một giây kế tiếp Kiều Nam đã đặt cốc bia xuống rồi, nói gì nghe nấy, không hề đụng đến bia rượu đã khui ra ở bên cạnh nữa, chọc cho Tô Ngưng Thu ở đối diện lại bắt đầu trêu chọc.

Cận Mỗ Mỗ đã sớm bò đến trên đùi Kiều Nam, đáng xấu hổ mà biển thủ thêm nhiều hơn mấy món xe đồ chơi.

Cận Tử Kỳ nhìn sang một bàn ấm áp sự hòa thuận, cũng cảm thấy thả lỏng mà trước nay chưa có được, lúc này chỉ sợ là đêm tiểu Niên vui vẻ nhất náo nhiệt nhất trong hai mươi tám năm qua của cô thôi!

Nhưng ngồi một hồi, vẫn không thấy Tống Kỳ Diễn trở lại, Cận Tử Kỳ đi ra ngoài tìm hắn.

Ra khỏi chuyên khu lẩu, cô ôm lồng ngực, hít thở bầu không khí mát lạnh trong lành, sau đó chậm rãi nhả ra một hớp khí đục, mới men theo hướng Tống Kỳ Diễn mới vừa rời đi, nghĩ thầm hắn sẽ không đi đâu xa.

"Tiểu Kỳ?" Sau lưng vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc không dám xác định rồi lại cố gắng khắc chế.

Cái giọng nói này cũng không xa lạ, Cận Tử Kỳ ngẩn ra, trong lòng hoảng sợ, không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải, trên mặt lại thủy chung bất lộ thanh sắc, khóe mắt cô quét nhìn đến trên tường, cái bóng đen thon dài kia đang chậm rãi thong thả bước đến gần.

Trước khi anh tiến tới lại gần, cô xoay người, trên mặt là vẻ lạnh nhạt khách sáo, "Sao trùng hợp thế?"

Tần Viễn mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca-rô màu lam, tay áo xắn lên, vừa nhìn liền biết là ở chỗ này xã giao, anh đến giữa hành lang nhìn thấy Cận Tử Kỳ cũng có chút kinh ngạc, vậy mà sau khi kinh ngạc đi qua màu con ngươi mắt dần dần tối đi.

Anh quay qua chỗ cô mới vừa rồi đi ra liếc mắt nhìn: "Em trước kia không thích ăn lẩu."

"Thích chứ, chẳng qua là không có thời gian cũng không tìm được một nơi thích hợp."

Tần Viễn thoáng khựng lại, hơi nhìn cô chăm chú, khóe miệng rút rút vài cái, nhưng vẫn là ẩn nhẫn xuống.

Cô đang nói dối!

Ngày đó họ từng cùng nhau nán lại một chỗ ở thành phố B, thậm chí, bên cạnh căn phòng trọ anh thuê lại là một cái quán lẩu!

Giữa hành lang làm cho Cận Tử Kỳ cảm nhận có chút lãnh ý, cô vòng hai cánh tay mình lại, không tự chủ được lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: "Tôi phải đi vào, tạm biệt."

Cận Tử Kỳ hướng khu vực lẩu đi tới, thân hình thon dài kia so với cô nhanh hơn một bước, chặn lại đường đi của cô.

"Lúc trước. . . . . . Ở trong bệnh viện em đột nhiên chia tay với tôi, là bởi vì cha em uy hiếp em sao?"

Nghe được lời anh chất vấn hơi có vẻ dồn dập, Cận Tử Kỳ nhíu chân mày lại, đột nhiên có chút hối hận tự bản thân mình lỗ mãng mà chạy ra tìm người, kết quả, người không tìm được, mình lại bị vây ở nơi này.

Cô hít thở sâu một cái, lại nghe thấy mùi rượu phiêu tán trong không khí, đến từ trên đầu đối phương.

"Lúc đầu em đi Anh quốc tìm tôi. . . . . . Là thật muốn lần nữa cùng tôi ở một chỗ sao?"

Anh đến gần cô, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, giọng nói cũng một câu so với một câu ép sát.

"Nếu đã đến, tại sao ngay cả một câu chất vấn cũng không có, chẳng qua là nhìn thấy tôi đứng bên cạnh một người phụ nữ khác, thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng không để lại cho tôi, cũng không chút nào lưu luyến xoay người bỏ đi. . . . . ."

Anh đứng ở vị trí cách cô còn có một bước thì đứng lại, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt đè nén đau đớn, lại mang theo mình ngữ điệu giễu cợt, anh nói: "Ở trong lòng em, tôi cứ như vậy không đáng giá tín nhiệm sao?"

Cận Tử Kỳ cúi đầu, đối diện mình là ánh sáng ngọc sáng rọi trên ngón tay: "Có lẽ. . . . . . Lỗi ở tôi."

Gia đình tan nát, khiến cho cô chưa bao giờ từng tin tưởng tình yêu. Cho dù trong thời gian cùng anh ở chung một chỗ, cũng là nơm nớp lo sợ, cẩn thận mà nâng niu phần hạnh phúc ấy ở trong lòng bàn tay, lúc ấy, mặc dù toàn bộ thế giới chống lại anh, cô đều muốn đem hết toàn lực che chở cho phần tình cảm sạch sẽ ấy, lại chỉ sợ anh ôm người phụ nữ khác.

Thật sự thì, từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không đủ tín nhiệm lẫn nhau, mới có thể nhận lấy kết thúc bi kịch.

Tần Viễn kinh ngạc mà nhìn sang cô, nhưng cô không nhìn vào ánh mắt của anh, quay đầu, duy trì mỉm cười, trên mặt không lộ chút biểu tình dư thừa mào, dịu dàng tạ lỗi: "Kỳ Diễn có lẽ trở về rồi, tôi không hy vọng anh ấy sau khi vào không nhìn thấy tôi."

Không đợi anh đáp lại lời nào, thản nhiên lướt qua, hướng về gần nơi ấm áp mà cô có thể dựa vào.

Bất kể giữa bọn họ từng có trải qua cái gì, cũng đã qua rồi.

Thứ không có được, nhớ đến cũng chỉ sẽ cảm thấy xa xỉ.

Mà cô, không nguyện ý nhớ lại nhất, chính là tình cảm ngày xưa.

. . . . . . . . . . . .

Tiếng người ồn ào khắp chuyên khu, bàn của các cô vốn là bàn ngoài, đã sớm không có bóng người.

Cận Tử Kỳ kinh ngạc, tròng mắt chuyển một cái, lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn một thân một mình lười biếng ngồi tựa vào ghế, khép nửa mắt, da thịt màu lúa mạch có chút xanh trắng, cảm giác như chỉ hít thở thôi cũng đã thấy tốn sức, dường như không nhúc nhích.

Cô giống như sợ đã quấy rầy hắn, cố ý buông nhẹ bước, ở bên cạnh hắn ngồi xuống, quay đầu nhìn hắn.

"Những người khác đâu?"

Dưới mái tóc rũ xuống che đi đôi lông mày hơi nhíu lại của hắn, sau khi cô đến gần, nghe được giọng nói êm ái của cô, hắn vốn căng thẳng cảm xúc mới dần dần mà giãn ra.

Nghe cô hỏi thăm, hắn cũng không mở mắt ra, chẳng qua là bàn tay duỗi một cái, nắm lấy eo của cô, kéo cô vào trong lòng ngực mình, đồng thời áp cái đầu của mình lên cổ của cô, có lẽ do uống rượu nên giọng nói trở nên khàn khàn.

"Ừ. . . . . . Bọn họ đi về trước, anh ở chỗ này chờ em."

Dựa vào gần như vậy, cô mới phát hiện Tống Kỳ Diễn thật sự uống nhiều rượu, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

Một tay khác của hắn áp lên sống lưng của cô, một tay dùng sức ôm lấy cô, chân mày cau chặt, cảm giác hoa mắt chóng mặt, đặt cái trán ở trên bờ vai cô: "Có chút chóng mặt, để cho anh dựa vào chút."

Cận Tử Kỳ không biết hắn thế nào lại uống nhiều rượu như vậy, cô mới đi ra ngoài một lát, không nhịn được thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ cái trán hơi nóng của hắn: "Mỗ Mỗ cũng cùng mẹ về nhà sao?"

"Ừ." Hắn hàm hồ mà đáp một tiếng, nhắm hai mắt, hít thở cũng thay đổi được thong thả hơn.

"Kỳ Diễn. . . . . ." Cô cúi đầu gọi một tiếng, không có trả lời.

Cô nhân tiện lại gọi một tiếng: "A Diễn." Vẫn như cũ không có được lời đáp lại như ý muốn.

Lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, bả vai chống đỡ cái đầu nặng nề của hắn, cô cũng chầm chậm nghiêng người đi, cùng hắn kề sát, cuối cùng gò má của mình dán lên tóc của hắn, cũng nhắm hai mắt lại.

Dường như mọi ồn ào náo nhiệt chung quanh đã sớm không còn liên quan đến hai người họ.

Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt hắn, từ bên trán đến đuôi lông mày, lại từ sống mũi đến khóe môi, sau đó, tay của cô bị cầm ngược trở lại, người vốn nên ngủ say đột nhiên hé miệng, nhẹ nhàng mà cắn xuống ngón tay của cô.

Cận Tử Kỳ bật cười, hắn đã rời khỏi vai của cô, tiếp tục ngồi thẳng ở trên ghế.

Bàn tay của Tống Kỳ Diễn từ trên người của cô lấy ra, nhân tiện lướt nhẹ qua mặt của cô, hãy còn cười lên: "Đi thôi."

Hắn đã so với người bình thường cũng không có gì khác biệt, lúc đứng lên, thân hình cũng không có dao động, còn cúi đầu nhìn sang cô, trong con ngươi mắt sáng như ngọc đẹp, đưa tay của mình ra: "Đứng lên đi."

Cận Tử Kỳ để tay trong lòng bàn tay hắn, hắn quấn chặt lấy, mặc cho hắn kéo mình đứng lên.

Từ Phúc Hạ Lâu ra ngoài, phía ngoài tuyết đã ngừng rơi, cửa bị tuyết đọng cũng kịp thời được dọn dẹp sạch sẽ.

Tống Kỳ Diễn uống rượu, cô lại mang thai, lúc này, lái xe trở về đã không hợp với tình hình.

Giữa lúc Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn quanh, bị bảng hiệu tàu điện ngầm cách đó không xa thu hút, nhất thời hứng thú đến, lôi kéo Tống Kỳ Diễn phải đến ngồi tàu điện ngầm, "Thời gian này thấp điểm, người cũng rất ít, chúng ta ngồi này về nhà."

Vườn Kỳ Lân gần trạm tàu điện ngầm, đến lúc đó có thể gọi điện thoại để cho tài xế trong nhà xuống dưới núi tới đón.

Về phần xe để trong bãi đỗ xe của Phúc Hạ Lâu, giờ phút này đã bị bà chủ đối với tàu điện ngầm hăng hái dồi dào vứt bỏ.

Cận Tử Kỳ dự liệu không sai, tàu điện ngầm đã có chút lạnh rõ ràng, vào trạm, mọi người đợi tàu rất ít.

Trong toa tàu càng thêm trống trải, một bước đi vào lập tức nhìn thấy hàng loạt chỗ trống.

Cận Tử Kỳ lôi kéo Tống Kỳ Diễn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, hơi có vẻ đắc ý nhìn hắn, vì mình đoán được mà vui mừng, Tống Kỳ Diễn cả một đường đều đã lười biếng, tuỳ cô dắt đi, nhưng cũng phá lệ phối hợp.

Bên trong toa tàu rất yên tĩnh, cửa tàu vừa đóng, chỉ nghe âm thanh tàu ở trong đường hầm nhanh chóng đi tới.

Cận Tử Kỳ ngắm nhìn bốn phía, trống rỗng, lác đác lơ thơ vài hành khách, hơn nữa đại đa số trên mặt mọi người đều đã mang theo mỏi mệt, hoặc nhắm mắt, hoặc ngẩn người, tự mình đắm chìm ở trong thế giới của mình.

Cũng có vài đôi tình nhân mặc đồng phục trung học ngồi ở các góc toa tàu, cúi đầu rỉ tai tán gẫu nhập thần, bạn nữ thỉnh thoảng ngượng ngùng mà trợn trắng, bạn nam lập tức khẽ dụ dỗ, trong suốt thời gian đó động tình còn ôm rồi cùng hôn nhau.

Tống Kỳ Diễn vốn là mang vẻ mặt lạnh cứng từ từ dịu đi, mắt liếc thấy Cận Tử Kỳ, hơi giơ cong khóe miệng lên lại lộ ra một ý định ranh mãnh trêu ghẹo cô, cảm thấy vui vẻ.

Cận Tử Kỳ lại xoay đầu đi, che giấu bối rối của mình, thân thể lại càng ngày càng di chuyển sang chỗ trống bên cạnh.

Không có biện pháp, một đôi ngồi ở bên cạnh hắn động tác càng lúc càng lớn mật, nồng nhiệt, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng khi hôn cũng hôn thiên ám địa, cho dù là cách Tống Kỳ Diễn, cô cũng nghe thấy tiếng thở dốc làm người ta đỏ mặt.

Nhất là trên cửa sổ thủy tinh đối diện, ảnh ngược của hai người đang vuốt ve đối phương động tác trên thân thể đen tối.

Cận Tử Kỳ chợt có chút hối hận đi ngồi ở cái gì mà tàu điện ngầm, bộ dạng phục tùng rũ mắt, Tống Kỳ Diễn ngồi bên cạnh, càng làm cho cô tim đập rộn lên, miệng khô lưỡi đắng, vậy mà tự nhiên nghĩ tới chuyện sáng nay vẫn chưa làm xong. . . . . .

Tàu dừng lại ở một sân ga, cô đang muốn đứng dậy, cùng hắn thương lượng hay là thuê xe ô tô về thôi.

Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong lòng, lại ấn mặt của cô vào trước ngực mình, cúi đầu rầm rì ở bên cổ của cô, lồng ngực từng trận chấn động, ở chỗ không ai thấy được, tay của hắn dò vào trong quần áo của cô.

Thân thể Cận Tử Kỳ cứng đờ, gương mặt cũng trở nên nóng lên, nhẹ nhàng quẩy người một cái, không ngờ đổi lấy hắn càng dùng sức quấn chặt, không thể làm gì khác hơn là cắn răng ngồi cứng đờ, mắt xem mũi, mũi xem tâm mà âm thầm thôi miên mình.

Đôi tình nhân bên cạnh chợt phát ra một tiếng ưm, khó nén vẻ triền miên kiều diễm.

Cận Tử Kỳ cũng không ngồi yên nữa, chợt đẩy tay của hắn ra, mặt đỏ au lên nhanh chóng chuyển đến một vị trí ở xa, tựa như sau lưng có sài lang hổ báo đang đuổi theo.

"Tránh cái gì?" Tiếng của Tống Kỳ Diễn lại lập tức xuất hiện ở bên tai của cô.

Vị trí bên cạnh ngay sau đó thì có người, cố ý dán sát gần như vậy, trong ngữ điệu cố nén ý cười khiến cho cô thẹn quá thành giận, cô quay đầu hung hăng mà trừng hắn, hắn lại hạ mí mắt rũ lông mi, ánh mắt lại không rời khỏi mặt của cô.

Thấy gương mặt cô đỏ hồng và hít vào thở ra thật nhẹ, sự vui sướng trong mắt của hắn lóe lên càng thêm chói mắt, lại cố ý tiếp cận qua, chống hai tay, vây cô ở trước ngực, khẽ thì thầm, ý cười khó có thể che giấu.

"Xem ra sau này ngồi tàu điện ngầm nhiều nhiều mới phải."

Cận Tử Kỳ vội vàng dời khỏi bờ môi của hắn, dán chặt buồng tàu, để cho vách tàu lạnh ngắt làm nguội đi cảm xúc rối loạn của cô, trong miệng lại không chịu nhận thua mà phản kích: "Chỉ mong về đến nhà anh còn có thể giữ vững hăng hái như vậy!"