Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 9: Nhà vệ sinh, địa điểm nghe lén tốt! (1)




Sân bay thành phố S, hành khách trước khi xuất phát vội vội vàng vàng kéo hành lí lui tới bên trong đại sảnh sân bay.

Cận Tử Kỳ và mẹ con Tô Ngưng Thu cũng ở trong đó, đứng trong một góc yên tĩnh mà liên tục thì thầm.

Làm đại cổ đông của Cận Thị, Tô Ngưng Tuyết đi đến Cận Thị tham gia đại hội cổ đông hàng năm, cho nên không có tới sân bay đưa tiễn, Cận Tử Kỳ thì rỗi rãnh tới không có việc gì, nên dắt Mỗ Mỗ đi cùng Kiều Nam và Hàn Mẫn Tranh đến đây.

Kiều Nam đi lấy giúp vé lên máy bay rồi trở lại, giao cho Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều, cách thời gian đăng ký cũng không còn nhiều lắm.

Ngu Thanh Kiều lưu luyến không rời mà lôi kéo tay Hàn Mẫn Tranh không thả, nếu như bây giờ nói với cô nàng rằng ở lại chỗ này mừng lễ năm mới thôi, Cận Tử Kỳ tin tưởng, cô sẽ không chút do dự mà xoay người lập tức theo Hàn Mẫn Tranh về nhà ngay.

Bất quá, nhìn xem ý tứ của Tô Ngưng Thu, dường như hi vọng Thanh Kiều cùng bà quay lại nước Pháp một thể.

Cửa đăng kí nhân viên hỗn loạn, Cận Tử Kỳ có thai, hành động bất tiện, nên không theo nhóm người Kiều Nam đưa Tô Ngưng Thu và Thanh Kiều tiến vào chỗ ghi danh, chẳng qua là xa xa mà đưa mắt nhìn các cô rời đi.

Lôi kéo bàn tay nhỏ mũm mĩm của Mỗ Mỗ, nhìn sang mấy người họ bóng lưng dần dần biến mất ở trong đám người, Cận Tử Kỳ mới xoay người đi đến vị trí đã hẹn sẵn mà chờ Kiều Nam và Hàn Mẫn Tranh trở lại.

Chỉ là vừa đi được hai bước, một quả bóng da nhỏ màu đỏ lăn đến bên chân cô.

Cận Tử Kỳ vội vàng dừng bước, nếu không chú ý, sẽ bị cái quả bóng da đột nhiên xuất hiện này làm cho trượt chân té.

Cận Mỗ Mỗ nhìn lên thấy có bóng da cản đường, còn làm hại mẹ của nó thiếu chút nữa ngã xuống, lập tức ngồi xổm người xuống, cầm quả bóng da vứt đi thật xa, sau đó vuốt bụng Cận Tử Kỳ cẩn thận từng li từng tí nói: "Em trai có bị dọa không?"

Nhìn dáng vẻ con trai bảo bối che chở, nỗi hoảng hốt trong lòng Cận Tử Kỳ mới dần dần trở lại bình thường, vuốt cái đầu dưa của Mỗ Mỗ, cười giỡn hỏi nó: "Làm sao con biết nhất định là em trai chứ, cũng có thể là em gái mà?"

Ngoài dự đoán, Mỗ Mỗ mím cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm túc lắc đầu: "Nhất định là em trai, con biết mà!"

"Mẹ!" Chợt, một tiếng trẻ con non mềm giòn tan chen vào.

Cận Tử Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hai chân liền bị một cỗ lực đạo giam cầm, cô phản ứng theo bản năng cúi đầu, lập tức nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc váy phong cách công chúa England màu đỏ đang ngước đầu, nhếch cái miệng nhỏ nhắn cười với cô.

Mẹ. . . . . . Meo?

Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, nhìn sang cô bé khoảng năm sáu tuổi này, cô hiển nhiên cũng chú ý tới máy trợ thính phía sau lỗ tai cô gái nhỏ, mặc dù đã là người làm mẹ, nhưng bị đứa nhỏ xa lạ gọi mẹ, vẫn còn có chút lúng túng.

So với Cận Tử Kỳ chết sững tại nơi đó không nhúc nhích, Cận Mỗ Mỗ đã sớm xù lông rồi, Kỳ Kỳ là của một mình nó, tiểu ngu ngốc này ở đâu tới, thậm chí ngay cả mẹ mình cũng nhận lầm?

"Kỳ Kỳ là tê tê của Mỗ Mỗ! Không quen biết bạn, bạn tránh ra!" Cận Mỗ Mỗ lời lẽ chính nghĩa mà phát biểu.

Nhưng cô gái nhỏ thật giống như không nghe thấy thái độ thù địch của Cận Mỗ Mỗ, trái lại cứ thế mà ôm Cận Tử Kỳ, vui tươi hớn hở mà cười.

Cận Tử Kỳ nhìn cô gái nhỏ này cười đến rực rỡ, từ trong ánh mắt hơi tan rã của cô bé đọc hiểu cái gì đó, chẳng qua là, còn chưa chờ Cận Tử Kỳ có phản ứng, bên kia cũng đã có người vội vã mà chạy tới.

"Tiểu thư nhỏ, tại sao cô lại ở chỗ này vậy!" Là một người phụ nữ Âu châu khoảng năm mươi tuổi, một phen liền ôm lấy cô gái nhỏ qua, nhìn cách ăn mặc của bà, hẳn là người giúp việc trong một gia đình giàu có nào đó.

Cận Tử Kỳ lúc này mới lưu ý cô gái nhỏ thêm vài lần, thì ra là con lai. . . . . .

Người làm nữ sau khi quay sang Cận Tử Kỳ áy náy gật đầu, lau mồ hôi trên trán, dùng tiếng Anh lưu loát nói mấy câu ân cần mới chịu ôm cô gái nhỏ đi.

Kết quả, cô gái nhỏ lại xoay trái xoay phải trong ngực của bà, đôi mắt cứ nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, "Mẹ, mẹ!" Một bên vừa kêu la, một bên nước miếng theo khóe miệng nhỏ xuống quần áo ào ào.

Cận Mỗ Mỗ hai tay vòng ngực, khinh thường hừ một tiếng: "So với Mỗ Mỗ còn lớn hơn, thế nhưng chảy nước miếng!"

"Mỗ Mỗ!" Cận Tử Kỳ lại lập tức khẽ ngăn cản nó lại, "Chớ nói lung tung."

Mỗ Mỗ thấy Tử Kỳ vì người ngoài trách cứ mình, bất mãn dẩu cái miệng nhỏ nhắn, cũng là học theo hành động vừa rồi của cô gái nhỏ, một phen ôm lấy hai chân Cận Tử Kỳ, nhìn về phía cô bé đó khiêu khích.

Người làm nữ nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng nhìn ra Mỗ Mỗ không thích cô bé, không chút hoang mang mà lấy khăn tay ra lau đi nước miếng cho cô gái nhỏ, mới cười cười với Cận Tử Kỳ đầy áy náy.

Người làm nữ lại nói một tràng lời nói biểu đạt áy náy, dường như bà ấy đoán được tiểu thư nhỏ của mình có thể trước đó làm chuyện gì, mới có thể khiến cái thằng bé trai của đối phương mất hứng như vậy.

Nhưng cô bé ở trong ngực người làm nữ lại buồn ngủ, không ngừng ngáp, vẻ mặt ngốc trệ đó khiến cho trái tim Cận Tử Kỳ chấn động, mới vừa rồi ở trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ giờ đã lấy được nghiệm chứng.

Cận Tử Kỳ che giấu kinh ngạc ở trong lòng, trên mặt vẫn là sóng nước chẳng xao, duy trì lễ phép căn bản, cùng người làm nữ cáo biệt, đang muốn mang Mỗ Mỗ rời đi, bên kia chợt từ trong đám người có một đoàn người đi ra thu hút cô chú ý.

Năm sáu thanh niên mặc tây trang màu đen, đều mang ống nghe bluetooth và đeo mắt kính, lúc đi nhìn bên ngoài, cảnh giác mà chú ý bốn phía, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện bọn họ phản ứng theo bản năng làm thành một vòng tròn.

Bình thường người nhà giàu đi du lịch, cũng sẽ an bài tư thế như vậy, vệ sĩ, bảo mẫu, nhưng chẳng biết tại sao, Cận Tử Kỳ dù sao vẫn cảm thấy người đi đường trước mắt này khí tràng vô cùng cường hãn, đến nỗi hành khách khắp chung quanh đều đã tự giác mà nhường đường.

Sau đó, cô lập tức nhìn thấy người làm nữ mới vừa rồi đó thế nhưng ôm cô gái nhỏ đi về phía đám người kia.

Người làm nữ đi tới bên cạnh một người đàn ông hình như là người phụ trách vệ sĩ, nói mấy câu nói, người đàn ông kia lập tức ôm cô gái nhỏ qua, thời điểm hắn xoay người, vốn là hình thành vòng vây cũng tự động tản ra.

Mặc dù cách xa nhau khoảng cách cũng không gần, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn chú ý tới, một người phụ nữ dáng cao gầy, ăn mặc thời thượng xuất hiện ở trong đám người vệ sĩ kia sắc mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt nhỏ đeo một bộ mắt kính lớn, gần như che hết nửa gương mặt, mái tóc xoăn gợn thật to màu nâu đậm theo quán tính mà xõa ở phía sau.

Khí trời rét lạnh như vậy, người đàn bà kia lại mang một đôi tất chân thật mỏng, lộ ra đôi chân thẳng nhỏ, đôi bốt da cao gót màu rượu đỏ, váy ôm mông màu đen bằng len lông cừu, áo khoác lông màu trắng dáng ngắn, áo trong ôm người màu ka-ki cao cổ bằng lông dê, lúc giơ tay nhấc chân tản ra một cỗ ưu nhã, phong thái tôn quý.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy, cô gái nhỏ vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, thì lập tức vui mừng mà nhào tới, người phụ nữ lấy mắt kính xuống giao cho người làm nữ, đỡ lấy đứa nhỏ, sau đó tỉ mỉ che chở ở trong ngực.

Mặc dù không thấy rõ dung mạo người phụ nữ kia, nhưng đều là mẹ, Cận Tử Kỳ vẫn cảm nhận được sự dịu dàng của cô ta.

Trong lúc bất chợt, người đàn bà kia thật giống như nhận ra được gần đây có người đang nhìn chăm chú vào cô, ngay sau đó cô lại quay đầu, nhìn sang chỗ của Cận Tử Kỳ, bốn mắt giao nhau, Cận Tử Kỳ mím khóe môi gật đầu, coi như là chào hỏi.

Nhưng mà người đàn bà kia khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ trong phút chốc hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì khôi phục như thường.

Ánh mắt hai bên trên không trung nhẹ nhàng chạm vào nhau, trong không khí đã tạo nên vài chấn động như có như không.

Cận Tử Kỳ không dấu vết mà dời mắt đi, quơ quơ bàn tay nhỏ bé của Mỗ Mỗ: "Chúng ta đi qua bên kia thôi!"

Cận Mỗ Mỗ giống như là một con thú nhỏ có cái đầu nhạy cảm, đã nhận ra không khí khác thường, nhìn nhìn Cận Tử Kỳ, tiếp theo lại nhìn nơi đám người xa xa kia, bám chặt bàn tay của Cận Tử Kỳ, cái đầu nhỏ gật một cái thật mạnh.

Cận Tử Kỳ mỉm cười mà sờ sờ đầu của nó, dắt nó đi ngay đến trong góc.

Khi cô xoay người lại lần nữa, người đàn bà kia cũng đã thu hồi tầm mắt, đang được bảo vệ từ trong đám vệ sĩ kia, bước nhanh tới cửa chính ở đại sảnh sân bay, Cận Tử Kỳ tình cờ phát hiện, tới đón bọn họ đều là xe riêng thượng hạng.

Ở trong đầu nghiên cứu một chút, hình như, trong giới thượng lưu nổi tiếng của thành phố S chưa từng từng có nhân vật như thế!

Cho nên, khả năng rất lớn, đây là giá đình phú thương ở bên ngoài thành phố tới thành phố này du lịch. . . . . .

Cận Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, mới vừa rồi thời điểm cùng người đàn bà kia nhìn thẳng vào mắt, cô thế nhưng sinh ra một tia cảm giác khác thường, cảm giác kia ——

Chỉ có lúc ở trên thương trường gặp phải đối thủ mạnh mẽ, mới có cái loại dấy lên đề phòng từ tận đáy lòng như vậy.

Chẳng qua là, một người phụ nữ như vậy, cùng cô dường như cũng không có cái gì xuất hiện cùng lúc?

"Thiếu phu nhân." Hàn Mẫn Tranh không biết lúc nào thì đứng ở phía sau của cô.

Cận Tử Kỳ xoay người lại, theo phép lịch sự, nhàn nhạt cười nhẹ: "Họ lên máy bay rồi sao?"

Hàn Mẫn Tranh gật đầu, vuốt ve chiếc kính không vành trên mũi, "Tổng giám Kiều đi lái xe rồi."

Mỗ Mỗ nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh, không sợ người lạ mà nhào tới đùi của anh, lầm bầm mà làm nũng: "Mỗ Mỗ hình như có chút mệt mỏi nha, có thể đi không được, có phải chú Hàn chưa từng có bế Mỗ Mỗ hay không?"

Hàn Mẫn Tranh cúi đầu nhìn Mỗ Mỗ không muốn đi bộ, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rất nhạt, nhưng vẫn là cúi người ôm lấy Mỗ Mỗ, tư thế có chút cứng rắn, may là đàn ông, khí lực tương đối lớn.

Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông này tính cách nội liễm, không dễ biểu đạt cảm xúc, nếu như Tống thị cuối cùng do Tống Kỳ Diễn quản lý, vậy không thể nghi ngờ Hàn Mẫn Tranh sẽ là một người trợ thủ đắc lực, có một vài thời điểm, không thể không thừa nhận Tống Chi Nhậm tinh mắt, chọn ở bên mình đều là đệ nhất đẳng tinh anh kỳ tài.

Lúc mới vừa rồi Hàn Mẫn Tranh cúi người, Cận Tử Kỳ lơ đãng liếc lên chỗ lọn tóc nơi gáy của anh, hình như có một vết sẹo nhàn nhạt, nhìn ra được, lúc đầu bị thương cũng thật nghiêm trọng .

Phát hiện chỗ ánh mắt của Cận Tử Kỳ dừng lại, Hàn Mẫn Tranh thuận thế sờ qua cổ của mình: "Khi còn bé trong nhà có cột nhà bị sụp đổ, tôi vừa lúc chơi ở phía dưới, tránh không kịp, nên nện trúng trên người của tôi, để lại vết sẹo này."

Nói tới thương tổn đã từng bị qua, anh cũng vẫn như cũ không có cảm xúc dao động quá lớn, chẳng qua là tròng mắt có chút ảm đạm, Cận Tử Kỳ mắt sắc phát hiện, không khỏi vì mình khơi gợi chuyện thương tâm của người ta mà áy náy.

Hàn Mẫn Tranh lại nhìn về phía ngoài cửa sổ sát sàn, sau đó quay đầu nói với cô: "Tổng giám Kiều đã tới."

Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn chiếc xe dừng lại bên ngoài sân bay, Hàn Mẫn Tranh đã ôm Mỗ Mỗ muốn đi ra ngoài, cô do dự một chút, vẫn là mở miệng: "Mẫn Tranh, anh đã là bạn trai Thanh Kiều, cũng gọi mọi người theo cô ấy thôi."

Hàn Mẫn Tranh sửng sốt, sau khi hiểu được, lộ ra một nụ cười cực nhẹ, coi như là câu trả lời của anh.

Nhưng Cận Tử Kỳ lại biết, theo tính cách của anh, không chừng quay người lại đã biến thành "Thiếu phu nhân" rồi, có một số việc, vẫn là phải từ từ sẽ đến, cô cũng cười tủm tỉm trả lại, rồi cùng anh đi ra ngoài.

Trên đường trở về, di động của Cận Tử Kỳ vang lên, đầu kia là Tô Ngưng Tuyết giọng nói có chút thở gấp gáp.

"Mẹ. . . . . ." Cận Tử Kỳ không xác định mà gọi một tiếng.

"Tử Kỳ, con tới ngay bệnh viện nhân dân thành phố, ba của con. . . . . . Xảy ra tai nạn giao thông rồi."