Hỗn Thiên Giới

Chương 16: Sét đánh




Thời gian cứ thế trôi, thoát cái đã trôi qua một tháng, trong mấy ngày này Lâm Hoài ngoài thời gian sinh hoạt bình thường ra thì cũng chỉ biết vùi đầu vào tu luyện. Hắn cũng dành ra thời gian đi nói chuyện với Nhạc Phi, thế nhưng lại không thể làm gì do mẫu thân nàng giám sát kĩ quá làm hắn ức chế không thôi, ngay cả sư phụ xinh đẹp của hắn cũng bỏ mặt chẵng màng tới hắn, cuộc sống của hắn cứ thế nhàm chán trôi qua một tháng.

--" Aaaa... không được rồi, linh khí ở đây vô cùng dồi dào nhưng linh nguyên lại thiếu hụt, tốc độ tu luyện quá chậm một tháng rồi mà chỉ đột phá một tầng...".

Lâm Hoài ngồi trên giường buồn bực kêu lên.

--" Ừm ta cũng có cảm giác linh nguyên ở đây không đủ để cho ngươi tu luyện...".

Hồng lão trong đầu hắn cũng giọng điệu đồng tình nói.

--" Không được, phải tìm chổ có linh nguyên nồng đậm hơn mới được".

--" Hừ, tìm ở đâu...".

--" Con biết một nơi, chính là trên đỉnh ngọn thiên sơn này".

--" Đỉnh thiên sơn....".

...........

Nghĩ liền làm, hắn lập tức đi tìm Nhạc Phi hỏi về chuyện đi lên đỉnh thiên sơn, nàng vừa nghe liền làm ra bộ dáng giật mình sợ hãi, nhất thời lắc đầu cự tuyệt, nàng bảo tuy đỉnh thiên sơn không phải là cấm địa của bổn môn, bình thường vẫn để cho đệ tử lên đó lịch lãm rèn luyện, thế nhưng bên trên đó nguy hiểm trùng trùng, đừng thấy quan cảnh thiên sơn môn thanh bình tĩnh lặng mà tưởng bở, trên đó hoàn toàn khác xa chổ này, là một mảng u tuyết lạnh lẽo, ngoài ra còn có vô số ma thú hung tàn khát máu, cấp độ cũng không hề thấp, ma thú nhị cấp tam cấp không thiếu, đối với những người có tu vi thấp thì hung hiểm vô cùng. Nàn vẫn là buông ra những câu khuyên giải, không cho hắn đi thế nhưng ý hắn đã quyết lại liên quan đến chuyện tu luyện nên nàng cũng chỉ biết bất đắc dĩ thuận theo, thế nhưng trên mặt lại mang một nỗi u buồn khó tả, Lâm Hoài nhìn thần sắc nàng có chút mụi lòng, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mềm yếu, bất giác lại nắm tay nàng ôn nhu an ủi. Sau một lúc tâm tình nàng tuy không khá hơn thế nhưng sự lo lắng đã vơi đi không ít, hai người cùng nhau đi tìm Môn Chủ Thiên Sơn Môn, cũng là phụ thân nàng, dù sao lão cũng là chủ nơi này, nếu tự ý mà đi thì cũng thật là vô phép. Về chuyện này thì lão tất nhiên không cự tuyệt chỉ đơn thuần khuyên nhũ vài câu, chỉ là thiên tâm hắn đã quyết nên cũng không ngăng cản mà chỉ dặn dò vài câu, ngoài ra còn dặn hắn lên đó không được trêu chọc một người, Thiên Sơn Tuyết Nữ.

Người này rốt cục là ai thì ngay cả lão cũng chưa từng gặp, chỉ biết ngay cả lão tổ của thiên sơn môn cũng đối với người này có ba phần kính trọng, dặn dò đệ tử đời sau không được quấy phá hay làm phiền.

Mặc dù trong lòng có chút tò mò thế nhưng hắn cũng chẵng buồn quan tâm, chỉ khách sáo với lão mấy câu rồi cùng Nhạc Phi rời đi.

............
Ánh trăng tròn vành vạnh, treo lơ lửng trong màn đêm tỉnh mịt, vài tiếng côn ríu rít bên trong những tàn cây làm cho không gian càng thêm thê lương. Nhạc Phi tựa người bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm, ánh mắt nàng có chút buồn như là có tâm sự. Chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

--" Ai đó....".

Nàng như thường lệ nói vọng ra, tuy vậy người bên ngoài vẫn lặng im không trả lời. Trong lòng nàng có chút đề phòng, nữa đêm canh hai mà ai lại đến gõ cửa phòng nàng chứ, nàng từ từ bước ra mở cửa, tuy chuyện này có chút quái dị nhưng đây là Thiên Sơn Môn sẽ chẵng ai dám làm càng thế nên nàng không ngần ngại mở cửa ra.

--" Là huynh...".

--" Suỵt....".

Lâm Hoài khẽ đưa ngón tay đặt lên miệng nàng miệng " suỵt" một cái, ra dấu bảo nàng nhỏ miệng, sau đó hắn nhanh chóng bước vào phòng, nàng cẩn thận ngó đầu ra quan xát xung quanh rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại.

Nàng đứng tựa lưng vào cửa ánh mắt có chút hoang mang.

--" Sao huynh lại đến đây, mẫu thân mụi nếu biết sẽ không tha cho huynh đâu".

Hắn không nói gì, bước đến đưa tay ôm lấy eo nàng kéo nàng sát lại gần mình.

--" Ta nhớ nàng...".

Hắn khẽ nói bên tai nàng. Nàng ngại ngùng nép đầu vào ngực hắn, bàn tay vịn chặt bắp tay của hắn

--" Mai ta đi rồi, nên đêm nay ta muốn ở đây cùng nàng...".

Hắn thấy nàng im lặng lại tiếp tục nói, từng chử mang theo hơi thở của hắn phà vào tai nàng khiếng nàng bất chợt run lên một cái.

--" Mụi cũng không muốn huynh đi...".

Nàng dụi đầu cào ngực hắn thanh âm có chút nức nở nói.

--" Tất cả chính là vì mụi, vì tương lai của hai chúng ta".

Hắn nhẹ vuốt tóc nàng an ủi.

--" Mụi biết... ".

Hắn không nói thêm gì chỉ nhẹ đẫy nàng ra, sau đó từ từ hôn lên môi nàng, nàng mới đầu còn có chút bối rối thế nhưng dần dần hoà quyện vào nụ hôn của hắn, tay hắn bắt đầu sờ soạn khắp người nàng, nàng cũng uốn éo theo từng nhịp. Một lúc sau hắn rời khỏi môi nàng, thuận tay nhất bỗng nàng lên, đem nàng bồng đến cạnh giường sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống, tiếp tục màng dạo khúc liên miên không dức, phút chốc trong căn phòng ý xuân dạt dào, khung cảnh tình chàng ý thiếp, những tiếng rên rĩ khoái lạc cũng bắt đầu ngân lên như một khúc nhạc động lòng người.

.........
Bình minh rực rở, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửu trùng thiên soi lên mặt đất, như để sưởi ấm chúng sinh, để dẫn đường chỉ lối. Lâm Hoài lúc này đang chuẩn bị đi lên đỉnh thiên sơn, bên cạnh hắn chính là nữ tử xinh đẹp Hồ Nhạc Phi, nàng cũng đến đây để tiễn hắn, và tất nhiên chỉ có mình nàng, không còn ai khác, tuy vậy hắn cũng không lấy việc này mà sinh ra buồn bực, vui vẽ chia tay với Nhạc Phi, Nàng từ đầu tới cuối cứ luyên thuyên dặn dò, mãi đến khi hắn đinh ninh một câu rằng sẽ lo cho mình và hứa sẽ trở xuống thăm nàng thì nàng mới chịu yên tâm, trước khi đi hắn còn cố tình hôn nàng một cái làm nàng e thẹn tới đỏ mặt, sau khi từ giã hắn liền một mạch rời đi, cũng không quay đầu lại vì sợ nàng lưu luyến, nàng cứ đứng đó nhìn hắn đến khi khuất dạng mới chịu trở về.
Đường càng đi càng dốc, lại thêm đất đá lởm chởm rất khó đi, hắn chỉ mới đi được một đoạn thì đã thấy bở hơi rồi, mà lên tới trên kia còn một quảng đường dài dăng dẵng nữa, vừa nghĩ thôi hắn đã cảm thấy mệt rồi.

--" Ài... Tới lúc Phải dùng tới rồi...".

Hắn nhẹ than một tiếng, sau đó lấy từ trong nhẫn ra một thanh kiếm chính là thanh linh khí cướp được của tên thiếu gia kia, có tên là Chảm Phong kiếm. Hắn móc kiếm ra sau đó tuỳ tiện ném lên không sau đó song chỉ hướng ra, thanh kiếm đang vô lực rơi xuống giống như sống lại, lơ lững trên không, sau đó từ từ bay đến gần hắn vô cùng ảo diệu, hắn không ngần ngại dậm chân một cái tung người bay lên, ai ngờ vừa đáp lên thanh kiếm đả chao mấy cái làm hắn ngã nhào té cắm đầu sấp mặt xuống đất. Sau một màng lấy mặt cày đường hắn đã không còn dám mạo hiểm, cẩn thận đem thanh kiếm đặt cho thăng bằng dưới đất sau đó mới leo lên, tay cũng như lúc nãy, song chỉ hướng ra, lập tức thanh kiếm từ từ nhất lên khỏi mặt đất, lúc đầu còn lúc lắc chưa vững thế nhưng từ từ lấy lại được thăng bằng.

--" Tiểu quỷ, ngươi đang làm cái trò gì thế.".

Hồng lão tò mò hỏi.

--" Hì,... ngự kiếm phi hành...".

Hắn cười hì hì một cái sao đó tế kiếm lao người về phía trước, quả thật chính là đang ngự kiếm phi hành, nếu một cường giả Hoá thánh nhìn thấy một tiểu tử Luyện kỳ tầng sáu lại tế ra pháp bảo lăng không mà bay chắc trợn lòi mắt ra vì kinh ngạc, phải biết nếu muốn làm được như dậy thì ít nhất cũng phải đạt hoá thần cảnh a, tiên thiên hậu kỳ dù muốn cũng phải chật vật mới được. Nhìn là vậy thế nhưng thật ra hắn chỉ đơn giản chính là đang dùng khả năng cách không di vật của linh nguyên để điều khiển thanh kiếm này thôi chứ không hề ngự kiếm như những người khác, hay nói trắng ra là ngự kiếm trá hình.

Nhờ vào ngự kiếm hắn rất nhanh đến được đỉnh núi, vừa lên tới hắn đã bị cảnh vật nơi đây làm thẩn thờ, một quan cảnh trắng soá, xung quanh toàn tuyết với tuyết, xa xa có vài cái cây trụi lá, một ít bụi rậm nhỏ phủ đầy tuyết, khung cảnh đơn sơ lạnh lẽo.

--" Ừm... Linh nguyên có vẻ đậm đặc hơn rồi...".

Hắn gật gù ưng ý nói.

--" Ta có cảm giác phía trước có thuộc tính dao động...".

Hồng lão bất chợt lên tiếng.

--" Sư phụ, thuộc tính có phải giống như hoả diểm của nữ tử Hồng Diễm đó không...".

-- Ừm.. chính nó, không những thế ta cảm nhận được nó không tầm thường...".

+-" Ở đâu....".

Hắn hưng phấn kêu lên.

--" Phía trước... ".

Hắn nhanh chóng băng băng chạy về phía trước.

--" dừng lại, nếu ta đoán không sai thì chính là chổ này".

--" Nhưng con có thấy gì đâu..".

Hắn không ngừng đảo mắt tìm kiếm xung quanh.

--" Cái này..... Chết tiệc, may chạy khỏi đây.....".

--" Hả....".

Thế nhưng đã không còn kịp nữa, trên không một tiếng nổ ì đùng vang lên, một tia sét màu xanh loé lên sau đó phóng xuống, Lâm Hoài cảm thấy tóc như dựng lên, trái tim như nhảy ra ngoài, từ trên trời một tia lam sắc lôi đình nhắm hắn đánh tới.

---" Ầmmmmmm.....".

_______Lạc Kỳ Nam____