Hôn Trộm 55 Lần

Chương 191: Tại sao không phải là tôi (1)




Editor: Xẩm Xẩm

Tức khắc trong đầu Lục Cẩn Niên nghĩ lại một khoảng thời gian trước đây, anh vì có thể cùng cô vào chung trường cấp ba, vào ba tháng hè sau khi tốt nghiệp, anh đã bất chấp cái nắng oi ả ngày hè đi làm thuê ở công trường.

Nghĩ đến năm lớp mười một, vào ngày sinh nhật cô, Hứa Gia Mộc vì có việc đột xuất, đã cầu xin anh đi mua một chiếc bánh ngọt cho cô giúp cậu ta, mệnh giá lên đến năm con số, đối với anh lúc đó mà nói, đúng là gía trên trời, đã tiêu hao hết toàn bộ tiền anh dành dụm từ trước đến giờ, Hứa Gia Mộc có đưa tiền cho anh, nhưng anh không động đến một xu nào mà đem trả lại cho Hứa Gia Mộc.

Nghĩ đến lúc anh ở trong giới giải trí, bị người ta sỉ vả chèn ép nhưng vẫn liều chết giãy giụa.

Lúc đó, anh thật là có gan lớn, đem toàn bộ những gì mình có để đi yêu cô, yêu đến khổ đau nhiều như vậy, lqd nhưng đối với anh là ngọt ngào.

“Thật đáng tiếc, anh mất em thật rồi, xin lỗi em, anh đã cố hết sức.”

“Anh đâu có buông tay, chỉ là không với tới được, tưởng rằng thế không làm anh đau nữa.”

Nhưng là, mặc kệ cho dù phải trả giá nhiều hơn nữa, vẫn muốn được ở bên cô.

Anh biết, sau này cô đã tới Hàng Châu ba lần, lại bị anh tìm đủ các loại lý do từ chối không gặp.

Lúc ấy, không phải anh không yêu cô, nhưng lại nghĩ đến, chỉ cần không thấy cô, anh có thể dần dần quên đi tình yêu ấy, sau đó, tim của anh sẽ không chảy máu nữa.

"Thật đáng tiếc, chúng ta không thể quay lại, trái tim đau, liệu giọt nước mắt còn rơi nữa không.”

"Anh đã từ chối mọi tình cảm của người ấy, chỉ vì anh nghĩ, em vẫn còn rất yêu anh.”

Nhưng đúng là anh đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của cô, đánh giá thấp năng lực của bản thân anh.

Từ khi bắt đầu, anh luôn đứng trong tâm thế bị người khác thương tổn, một mình cô độc lạnh lẽo, lời nói của anh ác độc, đối với bất kỳ kẻ nào anh cũng không nể mặt, anh nghĩ như vậy là có thể bảo vệ tốt bản thân mình, nhưng sự thật lại chứng minh, đến tận bây giờ anh vẫn chưa học được cách tự bảo vệ mình.

Không biết có phải do Lục Cẩn Niên hát bài này rất cuốn hút hay không, không khí náo nhiệt ồn ào lúc đầu dần dần trở nên có chút đau thương, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng nghiêm túc.

Ánh đèn mê ly chiếu vào người anh, càng làm tôn thêm đường nét trên khuôn mặt anh, thoạt nhìn có chút hoảng hốt, trong mắt anh còn có vài tia sáng.

"Anh đã từ chối mọi tình cảm của người ấy, chỉ vì anh nghĩ, em vẫn còn rất yêu anh.”

"Thật ra trong lòng anh rất nhớ… đừng bao giờ rời xa anh…”

Lúc Lục Cẩn Niên hát đến đoạn này, giọng có chút run rẩy, từ này đến giờ anh không hề nhìn Kiều An Hảo, bây giờ lại chậm rãi đặt ánh mắt trên gương mặt cô.

Ném đá bọn coppy truyện không xin phép.

Tay nắm micro tăng thêm lực, anh cố gắng ổn định tâm tình của mình, vẫn duy trì âm thanh vững vàng, hát tiếp đoạn cao trào cuối cùng của bài hát.

"Thật đáng tiếc, chúng ta chẳng thể quay lại, trái tim đau, liệu giọt nước mắt còn rơi nữa không. Anh đã từ chối mọi tình cảm của người ấy, chỉ vì anh nghĩ em vẫn còn rất yêu anh.”

Sau khi âm thanh của Lục Cẩn Niên chấm dứt, bên trong hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Ai cũng không mở miệng nói chuyện, mà ngay đến một chút tạp âm nhỏ cũng không có.

Trong nháy mắt, toàn bộ mọi hoạt động đều dừng lại.

Ánh mắt của Lục Cẩn Niên vẫn còn đối diện với Kiều An Hảo, cô nhìn vào đôi mắt anh, nhìn vào sâu thẳm trong anh, có chờ mong, có tuyệt vọng, hai thứ không ngừng quấn quýt lấy nhau, lòng cô cũng không còn yên ổn, cô không hiểu anh đang nghĩ gì, cô như bị kéo đến một nơi xa lạ, rốt cuộc không thể bình ổn lại cảm xúc.

Ước chừng qua một phút, Lục Cẩn Niên mới trừng mắt nhìn, di chuyển tầm mắt của mình đang đặt trên mặt Kiều An Hảo, sau đó đặt micro xuống bàn, không nói năng gì với mọi người, trực tiếp cất bước chân rời đi.