Hôn Trộm 55 Lần

Chương 196: Tại sao không phải là tôi? (6)




Editor : Mèo WĩWĩ

Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, có thể do tư thế không được thoải mái nên hơi chuyển người, đưa cô trọn vẹn vào trong vòm ngực anh, giam giữ siết sao hơn, cằm anh tựa vào trán cô, nhẹ nhàng cọ xát vào mái tóc cô, rồi cúi đầu hít hà thơm lên làn tóc dài của cô, mang theo vài phần thoả mãn sau khi được ăn no, như tỉnh như không thì thầm: "Em không biết, anh đã chờ em biết bao năm rồi, khi nào em mới trở lại..."

Âm thanh của Lục Cẩn Niên càng ngày càng nhỏ, dần dần rồi biến mất.

Ở buổi tiệc, mỗi một câu anh trả lời, tuy ngắn gọn nhưng đều chất chứa tình cảm kiên định không thay đổi của anh dành cho cô gái kia. Cô ngồi bên cạnh anh, mỗi một lần nghe anh trả lời, trái tim cô như bị ai đó hung hăng đâm từng nhát cứa từng dao.

Hiện tại, anh đã say, lời nói ra càng nồng nàn tình cảm hơn, cũng càng đả thương người nhiều hơn.

Kiều An Hảo siết chặt bàn tay, kiềm nén để bản thân không run rẩy, nhưng khóe mắt vẫn nổi lên một tầng ướt át.

Cô luôn khao khát được ôm anh, nhưng bây giờ cô mới biết, điều cô ao ước bấy lâu hóa ra chỉ có thể đổi lại những cái tổn thương đầy đau đớn.

Kiều An Hảo nhắm mắt, định rời khỏi vòng tay của Lục Cẩn Niên, nhưng người đàn ông dường như cảm nhận được, bèn ghì cô chặt hơn.

Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc từng giây của chiếc đồng hồ treo tường vang vọng.

Hơi thở của Lục Cẩn Niên dần dần trở nên bình ổn, tựa như đã say giấc. Trong khi đó, Kiều An Hảo lại không một chút buồn ngủ, đôi mắt ngập nước không kiểm soát được mà tuôn trào.

-

Sáng hôm sau, Kiều An Hảo bị Triệu Manh gọi điện đánh thức, cô mơ mơ hồ hồ mò lấy di động, vừa "A lô" một tiếng, giọng Triệu Manh liền lanh lảnh truyền đến: "Kiều Kiều, đừng nói với mình là đến giờ mà cậu còn chưa tỉnh? Đừng quên buổi chiều cậu còn có cảnh quay, mình sẽ tới Cẩm Tú Viên ngay, cậu phải nhanh lên, bằng không không kịp đến đoàn phim đâu."

Kiều An Hảo lập tức tỉnh ngủ, cúp điện thoại, vội vã vén chăn xuống giường, toàn thân liền cảm thấy đau nhức vô lực, lúc này mới sực nhớ rằng tối hôm qua mình đã ngủ chung với Lục Cẩn Niên. Cô vô thức ngó lướt quanh phòng ngủ. Không có Lục Cẩn Niên, căn phòng trống không tự bao giờ.

Nếu không phải trên người cô truyền tới cảm giác mệt mỏi do một màn tối qua, thì có lẽ cô sẽ tưởng rằng đấy chỉ là một giấc mộng.

Bởi vì thời gian gấp rút, Kiều An Hảo cũng không dám thong thả mà ngồi đó thương xuân cảm thu, vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm, vặn vòi nước đang định rửa tay thì bất chợt kinh hoảng. Tay trái của cô toàn là máu.

Vết máu đã khô, màu cũng đã chuyển sang thâm đen.

Máu từ đâu ra chứ?

Kiều An Hảo sợ đến nỗi mặt trắng nhợt, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình một hồi, sau đó không để ý tới vòi nước vẫn đang chảy, liền chạy ra khỏi phòng tắm, đi tới bên giường, xốc chăn lên, thấy một nửa trên giường chỗ Lục Cẩn Niên nằm tối qua là một mảng màu đỏ tươi trên tấm ga trắng, trông đặc biệt chói mắt.

Kiều An Hảo nhìn sang bàn tay trái của mình, chau mày nhớ tới hôm qua có ôm vòng quanh vai anh...

Ngay sau đó, đáy lòng cô như bị giáng xuống một đòn nặng nề, sắc mặt nhợt nhạt đã trở nên trong suốt.

Lục Cẩn Niên bị thương ư? Hơn nữa hình như rất nghiêm trọng...