Hôn Trộm 55 Lần

Chương 198: Tại sao không phải là tôi ? (8)




Editor : Lam Lam

"Vậy thật sự cảm ơn ông, đạo diễn." Trợ lý của Lục Cẩn Niên lễ phép nói một tiếng cám ơn với đạo diễn, sau đó hai người tạm biệt, cầm điện thoại di động, vừa gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, vừa xoay người rời đi.

Đạo diễn mang theo vài phần áy náy nói với Kiều An Hảo: "Tiểu Kiều, hôm nay lại để cô tự trang điểm."

"Không sao." Kiều An Hảo liếc mắt thấy trợ lý đang đi, nhìn về phía đạo diễn còn nói: "Đạo diễn, ông bận rộn, nếu không còn chuyện gì khác, trước hết tôi đi tẩy trang, trở về khách sạn."

"Được."

"Tạm biệt." Kiều An Hảo cười cười với đạo diễn, rồi xoay người, đuổi kịp trợ lý của Lục Cẩn Niên, ngăn trước mặt anh ta.

"Cô Kiều?" Trợ lý Lục Cẩn Niên dừng bước lại, đặt điện thoại di động xuống, lễ phép lên tiếng hỏi thăm: "Có chuyện gì không?"

"Lục Cẩn Niên, có phải anh ấy bị thương không?" Kiều An Hảo trực tiếp mở miệng hỏi thăm.

Trợ lý nghĩ đến ngày hôm qua dặn dò Lục Cẩn Niên, dừng lại một chút, duy trì lễ phép mỉm cười: "Thật xin lỗi..."

"Tôi biết anh ấy bị thương." Kiều An Hảo không chờ trợ lý nói hết lời, lại giành mở miệng nói trước.

Trợ lý nuốt nước miếng xuống, không lên tiếng.

"Sau lưng anh ấy bị thương, đúng không?" Kiều An Hảo hỏi tới.

Trợ lý giật giật môi, cuối cùng đành gật đầu, dừng lại một lát, mở miệng hỏi: "Cô Kiều, ngày hôm qua lúc ông Lục đi gặp mọi người có phải uống rất nhiều rượu không?"

Kiều An Hảo nghe được câu này, theo bản năng rũ mi mắt xuống, ngày hôm qua lúc Lục Cẩn Niên chơi trò đoán số, bởi vì cô biết quy luật anh chơi oẳn tù tì, khiến cho anh thua rất nhiều lần, đúng là uống rất nhiều rượu.

Ngày hôm qua cô thật sự không biết anh bị thương... Kiều An Hảo cắn cắn môi, nhìn trợ lý nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi cũng biết!" Giọng nói trợ lý lập tức trở nên có chút nóng nảy: "Vết thương sau lưng của anh ấy nghiêm trọng như vậy sao có thể uống rượu? Chắc chắn bây giờ bị cảm, vết thương lại nặng thêm, giờ lại tránh mặt đi, lần trước quay phim cổ trang cũng như thế, bởi vì không tìm người đóng thế, lúc đánh nhau không chú ý, chân trái bị bong gân, anh ta cũng không nói với ai, mãi cho đến bốn hôm sau, trong khách sạn, lúc anh ta tắm xong đi ra ngoài không vững vàng bị té trên mặt đất, tôi mới biết anh ta bị thương!"

Nói tới đây, cả người trợ lý cũng tiếp tục tức giận: "Bốn ngày, chân bị bong gân, cứng rắn chịu đựng bốn ngày, cổ chân cũng sưng to như bánh bao, đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói, nếu tiếp tục gắng gượng như vậy thì coi như chân cũng bị phế đi!”

"Thật không hiểu chuyện gì xảy ra với ông Lục, mỗi lần đều như vậy, bị thương, sinh bệnh, hoặc không nói tiếng nào hoặc im lặng tránh đi, làm cho người ta không cách tìm được, hoặc là cứng rắn chịu đựng không nói, tôi thật sự không biết rốt cuộc anh ta nghĩ gì trong lòng, chẳng lẽ không biết đau sao? Cả việc quý trọng bản thân mình cũng không để ý!"

"Cô nói xem, đi đâu tìm anh ta? Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời!" Trợ lý không nhịn được gấp gáp đi nhanh, đi qua đi lại tại chỗ, trong miệng vẫn còn nói lung tung không ngừng: "Thật là sốt ruột chết đi được, cũng không biết tình huống bây giờ của anh ta thế nào rồi?"

"Cô Kiều, cô nói nên làm sao bây giờ?" Trợ lý vừa nói, dừng bước lại, quay đầu nhìn Kiều An Hảo, kết quả lại thấy Kiều An Hảo đã xoay người, đi ra ngoài rất xa.

-

Kiều An Hảo tẩy trang, rồi cầm chìa khóa xe của Triệu Manh, lái xe rời đi.

Chỗ quay phim ở phía Nam Bắc Kinh, mà Nghi Sơn ở phía Bắc Bắc Kinh, Kiều An Hảo lái xe suốt 3 tiếng, mới tới biệt thự Nghi Sơn của Lục Cẩn Niên.