Hôn Trộm 55 Lần

Chương 212: Vẫn sẽ thích cô ấy sao? [12]




Ngoài cửa, bóng đêm đang dần phủ kín, không gian giữa sườn núi vốn đã im lặng, khi đêm xuống, sự im lặng càng rõ ràng hơn, âm thanh dịu dàng êm ái của cô cùng tiếng nói nhẹ nhàng thanh cao của hắn vang vọng trong căn phòng, khiến cho không gian trở nên ấm áp lạ lùng.

Cả đời Lục Cẩn Niên cho tới giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên cùng người khác trò chuyện lâu như vậy, tới khi hắn nhận ra, phát hiện đã là đêm khuya.

Lục Cẩn Niên rất muốn cùng Kiều An Hảo như vậy mặc kệ trời đất mà tiếp tục, nhưng lại sợ cô mệt mỏi, nên liền chọn lúc dừng lại cuộc trò chuyện:" Khuya rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi."

Kiều An Hảo vốn không nghĩ tới sẽ ở lại đây, nên cái gì cũng không có mang, lúc Lục Cẩn Niên kêu đi tắm rửa, liền có chút khó xử nhíu mày, nghĩ ngợi tắm xong mặc cái gì cho được.

Lục Cẩn Niên dường như nhìn thấu lòng cô, nói xong câu kia, liền trực tiếp đi vào phòng thay quần áo, cầm bộ quần áo đi ra, đưa cho Kiều An Hảo.

***

Kiều An Hảo vào phòng tắm, Lục Cẩn Niên bên ngoài mở máy tính, xử lý nốt đống văn kiện còn dang dở, sau đó đứng dậy, đi xuống lầu.

Thời điểm Lục Cẩn Niên bưng một cốc sữa ấm về, Kiều An Hảo đã tắm táp xong, từ trong phòng tắm đi ra, đang đứng trước bàn trang điểm, cầm máy sấy tóc

Cô tùy tiện mặc quần áo của hắn, rộng thùng thình, tóc dài mềm mại thả sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đa tẩy đi lớp trang điểm, so với lúc trang điểm nhìn trẻ con hơn mấy tuổi, quả thật chính là cái hình ảnh của cô hồi trung học trong trí nhớ của hắn, giống như vầy.

Lục Cẩn Niên nghĩ đến, nhiều năm trước, hắn cùng cô ở Hàng Châu ngủ cùng phòng 1 đêm, khuôn mặt trở nên có chút ôn nhu, đứng ở cửa, lẳng lặng ngắm Kiều An Hảo, đợi cô sấy khô tóc, liền đứng người lên, bước đến trước mặt cô, đem sữa đưa tới:" Uống sữa đi, này tốt cho giấc ngủ."

"Cám ơn." Kiều An Hảo đón lấy, uống một hớp, sau đó lại chợt nhớ ra cái gì, mở miệng nói:" Anh có cái chăn dư nào không, cái kia, anh đang bị thương, tư thế ngủ của tôi có chút xấu, tôi nên ngủ sô pha thì hơn."

Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo mỗi một lần quan hệ, đều là một lần giao dịch.

Mà đối với Lục Cẩn Niên, với cô gái hắn yêu, như vậy là một chuyện hết sức bình thường, nhưng hắn không muốn coi đó thành giao dịch.

Nhưng mà, nếu không có lý do đó, hắn lại không còn lý do nào khác chạm vào cô.

Đêm nay không khí đang nhu thuận, hắn cũng không ngu ngốc muốn phá hoại đi, cho nên nghe Kiều An Hảo nói như vậy, liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.

Bởi vì phía sau lưng bị thương, Lục Cẩn Niên không thể tắm rửa, liền lau mặt qua loa, sau đó đi thay quần áo ngủ, lúc đi ra còn mang theo 1 cái chăn, đặt trên ghế sa lon.

Một màn này, thật giống như nhiều năm trước, như cái đêm kia ở Hàng Châu.

Kiều An Hảo bưng cốc sữa, nhịn không được thấp thỏm một chút, sau đó đem uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt một chỗ, đi tới ghế, nhìn Lục Cẩn Niên nói:" Ngủ ngon."

"Lên giường ngủ đi." Lục Cẩn Niên chỉ giường, thản nhiên nói.

"Anh đang bị thương..." Kiều An Hảo nói xong, liền thả người lên ghế.

Lục Cẩn Niên nhíu mày, mang theo vài phần sủng nịnh, liền trực tiếp cúi người, đem Kiều An Hảo bế lên, đặt xuống giường.