Hôn Trộm 55 Lần

Chương 291: Nhìn rõ xem tôi là ai?(1)




Thất vọng?

Kiều An Hảo không rõ những lời này của Lục Cẩn Niên là có ý gì, cánh môi hơi dẩu lên, mờ mịt nhìn anh: “Uhm?” một tiếng.

Vì cô đang nắm lấy cổ tay của anh, nên dường như mặt hơi để gần anh, cô mân mê môi, vừa lúc đập ngay vào tầm mắt của anh, nhàn nhạt phớt hồng, cũng với da thịt trắng trẻo và hai con ngươi đen láy, thuần khiết động lòng người.

Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên, lúc ở yến hội sinh nhật của Hứa Gia Mộc, một trận ồn áo, cô như thế kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn môi anh, cảm giác cực kỳ mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào, sau đó còn có chút e lệ, xinh đẹp hô một tiếng: “Anh Gia Mộc, sinh nhật vui vẻ.”

Đáy mắt Lục Cẩn Niên, chậm rãi nổi lên tàn ác, sau khi nghe được đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm kí, xế chiều hôm nay Kiều An Hạ lại tự mình nói với anh những lời kia, đến buổi yến hội tối nay... Trong lòng anh vẫn còn cực lực chấn áp cảm xúc quay cuồng cuống, nhưng lúc này thì không chịu được nữa, anh liền mạnh mẽ thoát cổ tay mình ra khỏi tay của Kiều An Hảo, không chút do dự đem những vết sẹo còn thừa lại trên mặt kéo xuống.

Theo hành động của anh, cánh tay kia cũng không khống chế được tay lái liền quẹo vào một đường mòn, nhấn ga mạnh một cái, xe rẽ đông rẽ tây, đi đến một chỗ bờ sông không có một bóng người.

Căn bản đây không phải đường về nhà... Kiều An Hảo nghi ngờ nhìn anh, vừa định hỏi anh tới đây làm gì, chợt xe liền dừng lại.

Bới vì dừng có chút đột ngột, Kiều An Hảo theo quán tính, cả người nghiêng về phía trước, bên tai lờ mờ nghe được âm thanh dây an toàn bị mở ra, sau đó bả vai của cô bị anh nhấn một cái, thân thể vốn đang lao về phía trước, liền bị áp lại trên lưng xe, sau đó bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Cẩn Niên: “Giấc mộng đẹp bị phá vỡ, có phải cực kỳ thất vọng hay không?”

Lại là thất vọng?

Cô nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Lục Cẩn Niên như đang kết băng ngàn năm, nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi lại: “Lục Cẩn Niên, anh nói cái gì? Mộng đẹp cái gì?”

Trong đáy mắt của anh có chút cảm xúc phức tạo, lại bắt đầu chuyển động, anh như đang lầm bầm lầu bầu, âm điệu đặc biệt thì thào nói nhỏ: “Đêm nay cô cực kỳ vui vẻ, phải không? Bởi vì cô nhìn thấy cậu ta rất sống động, không phải chỉ là một người thực vật đang ngủ say, không thèm nhìn đến cô... Nhưng tôi không phải là cậu ta...”

Nói tới đây, ánh mắt anh rất phẫn nộ, hay nói đúng hơn còn có bi thương, nhưng cũng không để Kiều An Hảo nhìn rõ ràng, đáy mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo, tăng thêm sức lực nắm lấy bả vai của cô, trầm thấp nói ra: “Tôi không phải là cậu ta, tôi không phải là cậu ta, tại sao trong mắt cô chỉ có mình cậu ta, không thể thấy tôi? Tại sao?”

Âm thanh của Lục Cẩn Niên rất nhỏ, lời nói lại cực kỳ loạn, Kiều An Hảo không nghe được rõ ràng, chỉ mơ mơ màng màng thấy có chữ mắt, cái gì không phải cậu ta, cái gì không nhìn thấy anh?

Cô nghĩ thế nào cũng không rõ được tới cùng là Lục Cẩn Niên đang nói gì, trán càng nhăn lại hơn: “Cái gì không phải cậu ta? Cái gì không nhìn thấy, Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh đang nói gì?”

Lời nói của Kiều An Hảo lập tức quấy nhiều Lục Cẩn Niên, anh mạnh mẽ cúi xuống.