Hôn Trộm 55 Lần

Chương 457: Tại sao không cần con của chúng ta (17)




Dường như sức nặng cả người của Lục Cẩn Niên đều đặt trên người Kiều An Hảo, khiến cô suýt nữa ngã quỵ xuống đất, cô nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông nắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng xanh, mới đột nhiên nghĩ tới, Lục Cẩn Niên còn đang phát sốt, sau đó vội vàng đưa tay ra sờ trán của anh, phát hiện nóng hơn trước rất nhiều.

Chắc chắn là vì ngâm nước quá lâu, về sau lại không mặc quần áo, lúc đi vào rừng nhặt củi lại bị mắc mưa, hiện tại lạnh đến đông cứng lại.

Trong lòng Kiều An Hảo dâng lên từng đợt đau đớn, cô vội vã bò ra từ trong lòng anh, cố gắng kéo anh dậy, sau đó dùng bả vai chống lên thân thể của anh, chịu đựng sự đau nhức từ vết thương ở trên đùi, dường như là dùng hết sức bình sinh, kéo anh đến chỗ dải rơm rạ.

Kiều An Hảo lấy áo khoác phủ lên người anh, vội vàng bỏ thêm củi vào cho lửa to hơn, khiến nhiệt độ trong hang cao thêm một chút.

Rừng rậm vừa mới mưa xong, ẩm ướt rất nhiều, thi thoảng có gió thổi đến, mang theo sự lạnh lẽo tê tái.

Lục Cẩn Niên nằm trên đống rơm rạ, lông mày nhíu lại thật chặt, có thể là do bị lạnh mà cánh môi không ngừng run rẩy.

Kiều An Hảo chắn trước mặt Lục Cẩn Niên, muốn che gió đang thổi vào cửa động, nhưng Lục Cẩn Niên lại không có chút dấu hiệu ấm lên, hô hấp cũng trở nên yếu ớt, trong miệng đứt quãng từng tiếng, Kiều An Hảo ghé tai đến bên miệng anh, nghe được một hồi, mãi mới nhận ra, tất cả đều là một chữ “lạnh”.

Kiều An Hảo không hề do dự cởi áo choàng trên người ra, choàng lên người anh, gió thổi vào trong động, lạnh đến mức khiến cô run rẩy.

Hai chiếc áo khoác, thế nào vẫn không có tác dụng, Lục Cẩn Niên vẫn run rẩy như cũ.

Kiều An Hảo nhìn đống lửa, lại nhìn ra ngoài cửa động, nơi này là rừng núi hoang vắng, muốn cái gì cũng không có, tới cùng là làm thế nào mới có thể giữ ấm được.

Kiều An Hảo sờ vào người anh, lạnh lẽo đến dọa người, nghe tiếng anh rên rỉ, trong lòng vô cùng lo lắng bất an, lông mày nhíu lại thật sâu, vắt hết óc suy nghĩ, sau cùng như là nghĩ đến điều gì, âm thầm cắn chặt răng, liền cởi hết quần áo trên người mình xuống, sau đó nằm xuống bên cạnh Lục Cẩn Niên, lấy quần áo đắp kín lên thân thể của hai người, sau đó dang hai cánh tay ra ôm lấy anh, để chính mình gắt gao ôm lấy anh, truyền ấm áp cho anh.

Kiều An Hảo ôm lấy Lục Cẩn Niên một lúc lâu, cảm giác được thân thể anh đang run rẩy từ từ bình ổn lại, da thịt lạnh lẽo dần trở nên ấm áp hơn, hô hấp cũng trầm ổn đều đặn, như là đã ngủ say, Kiều An Hảo lo lắng lâu như vậy cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại, cả người vô lựa dựa vào cánh tay của anh, cũng ngủ thiếp đi.

-

Lục Cẩn Niên mơ một giấc mơ, trong mơ anh và Kiều An Hảo hai người đều không mặc quần áo, ôm nhau nằm một chỗ, da thịt của cô vẫn mềm mại nhẵn nhụi giống như trong ký ức của anh, khiến anh thần hồn điên đảo không cách nào kháng cự được, anh không kìm lòng được hôn lên môi của cô, mang theo sự si mê vô hạn.

Loại cảm giác này, chân thực đến đáng sợ, cả người anh đều cảm thấy hưng phấn và kích thích, khẩn cấp muốn cô, sau đó cả người liền đặt trên người cô…

Anh nghe thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập, nhiệt độ cơ thể bắt đầu lên cao.