Hôn Trộm 55 Lần

Chương 603: Đã lâu không gặp người em yêu (13)




Kiều An Hảo đáp một tiếng, người phụ nữ kia liền hỏi họ đang ở đâu.

Cúp điện thoại, qua tầm nửa tiếng, có một chiếc xe dừng ở trước mặt bọn họ.

Cửa xe đẩy ra, người xuống xe là một phụ nữ trung niên, thấy Kiều An Hảo và bà, lập tức chạy tới, trước nhìn bà nói: "Bà chủ, bà làm con sợ quá, sao lại chạy một mình đến đây?"

"Bà muốn tìm Cẩn Niên." Trên mặt bà đầy ủy khuất.

"Không phải Lục tổng đã nói rồi sao? Cậu ấy có việc phải đi xa một chuyến, qua 1 thời gian sẽ trở lại gặp bà." Trung niên nữ tử ôn tồn dụ dỗ bà kia.

Lục tổng? Qua một thời gian sẽ đến thăm bà?

Kiều An Hảo giống như nhìn thấy tia hi vọng, theo bản năng lên tiếng: "Lục Cẩn Niên sẽ đến thăm bà ấy sao?"

Người phụ nữ nghe Kiều An Hảo nói, mới chợt nhớ ra điều gì, vội vàng lấy trong túi ra một bìa thư, đưa tới: "Cô à, thật sự rất cảm ơn cô, nếu bà ấy đi mất tôi cũng không biết ăn nói sao với Lục tổng. "

Kiều An Hảo không đưa tay ra nhận bìa thư, mà lại hỏi một câu: "Bà vừa nói, Lục Cẩn Niên sẽ đến thăm bà nội sao? Lúc nào anh ấy sẽ đến?"

Người phụ nữ kia nghe Kiều An Hảo nói ngẩn người, không trả lời vấn đề của Kiều An Hảo, ngược lại hỏi: "Cô biết Lục tổng?"

Kiều An Hảo gật đầu: "Tôi là… Lục Cẩn Niên..."

Kiều An Hảo chưa kịp nói hai chữ "Bạn bè", bà lại đột nhiên xen vào nói: "Con bé là cô dâu nhỏ của Cẩn Niên!"

Sau đó giống như bà tìm thấy thứ gì quý báu, nhìn về phía người phụ nữ đó nói: "Cô xem mắt thẩm mỹ của Cẩn Niên chúng ta tốt lắm, tìm được cô vợ xinh đẹp như thế!"

Mặc dù Kiều An Hảo thật sự rất muốn gả cho Lục Cẩn Niên, nhưng bây giờ cô không phải là vợ của Lục Cẩn Niên, chỉ có thể lúng túng cười cười với người phụ nữ trung niên, nói: "Tôi chỉ là bạn bè, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, bà nội vẫn nói tôi là vợ của Lục Cẩn Niên..."

"Rõ ràng con là vợ của Cẩn Niên!" Bà lại một lần nữa bị Kiều An Hảo giải thích chọc giận, bà không nói hai lời liền kéo Kiều An Hảo đi tới bên cạnh xe, kéo cửa xe, đẩy Kiều An Hảo lên xe.

Kiều An Hảo có chút luống cuống nhìn về người phụ nữ kia, bà áy náy nhìn cô cười, dịu dàng khuyên bà: "Bà chủ, bà nhận lầm người, đây không phải là vợ của Lục tổng, Lục tổng còn chưa có kết hôn mà!"

"Nó chính là vợ của Cẩn Niên, đúng mà!" Bà bị ba lần bốn lượt phủ nhận chọc cho lại khóc, chỉ vào Kiều An Hảo hết sức tức giận nói: "Con đi theo bà, bà sẽ chứng minh cho con xem!"

Sau đó bà lại khóc huhu.

"Con đi cùng bà, con đi cùng bà, bà nội, bà đừng khóc."

Mãi cho đến khi Kiều An Hảo lên xe, bà mới giống như đứa trẻ, phá lên cười, một mình cứ lầm bầm khẳng định Kiều An Hảo chính là vợ của Lục Cẩn Niên.

Người phụ nữ vừa lái xe, vừa nhìn Kiều An Hảo nói xin lỗi, sau đó Kiều An Hảo nghe bà kể, mới hiểu, bà ấy và Lục Cẩn Niên cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ, bà là hàng xóm của Lục Cẩn Niên, mẹ của Lục Cẩn Niên qua đời, 10 tuổi anh không có ai chăm sóc, còn chồng bà và con

gái mất trong trận động đất, chỉ còn mình bà, nhìn thấy Lục Cẩn Niên mất mẹ rất đáng thương, nên mỗi ngày để cho Lục Cẩn Niên đến mình nhà ăn cơm, còn giặt quần áo dọn dẹp gian phòng cho anh.