Hôn Trộm 55 Lần

Chương 609: Đã lâu không thấy người em yêu (19)




Lục Cẩn Niên vừa hỏi xong câu này, dường như anh cảm thấy mình đã xen vào việc của người khác, cũng không chờ Kiều An Hảo mở miệng trả lời, liền thẳng thừng nói: “Nơi này không cần cô, đi đi.”

Anh nói như vậy, là trực tiếp đả thương người, khiến cho sắc mặt Kiều An Hảo tái nhợt hẳn đi.

Bảo mẫu vội vàng giải vây cho Kiều An Hảo: “Anh Lục, Cô Kiều tới đây để thăm bà, đêm giao thừa bà tìm anh, đi lạc mất, may mắn Cô Kiều đã tìm được bà......”

Dường như Lục Cẩn Niên không có hứng thú đối với những lời bảo mẫu nói, không chờ cô nói xong, anh thẳng thừng mở miệng, đánh gãy lời bảo mẫu, mang theo vài phần chân thật nói: “Tiễn khách đi.”

Lục Cẩn Niên có ý tiễn khách rõ ràng như vậy, Kiều An Hảo sững sờ vài giây, khó có thể tiếp nhận nổi chuyện này, Kiều An Hảo có chút xấu hổ rũ đầu xuống, ngón tay luống cuống bấu vào làn váy.

“Anh Lục......” Dường như Bảo mẫu còn muốn nói giúp Kiều An Hảo chuyện gì đó, nhưng Lục Cẩn Niên chẳng muốn nghe, anh bước chân vào phòng ngủ.

Lúc đi qua người Kiều An Hảo, cô hô ra tiếng, là tên của anh: “Lục Cẩn Niên.”

Bước chân Lục Cẩn Niên hơi chần chờ một chút, nhưng không dừng lại, trực tiếp đi qua cô, vào phòng ngủ, sau đó liếc ra bên ngoài cửa, nhìn bảo mẫu, lại cất tiếng, nói: “Đứng ở nơi đó phát ngốc cái gì? Còn không mau tiễn cô Kiều đi.”

Cô Kiều...... lần đầu tiên Kiều An Hảo cảm thấy hai chữ này chói tai như vậy, làm cho cả người cô run rẩy theo.

Cô quay đầu theo bản năng, liếc mắt nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên, nhưng anh lại trực tiếp đóng cửa.

Bầu không khí, trở nên có chút xấu hổ.

Đầu tiên bảo mẫu ngượng ngùng cười với Kiều An Hảo, sau đó như muốn lấy lại thể diện cho cô, bảo mẫu cất tiếng nói: “Cô Kiều, cô không cần để trong lòng, tính tình anh Lục là như vậy.”

Kiều An Hảo rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Mình không sao.”

Kiều An Hảo sợ bảo mẫu khó xử, ngẩng đầu, cười nhẹ với bảo mẫu: “Tôi đi trước.”

Bảo mẫu tiễn Kiều An Hảo ra cửa, dọc đường đi thẹn thùng liên tục nói vài lần: “Rất xin lỗi”.

Đợi cho Kiều An Hảo vào thang máy, bảo mẫu mới đóng cửa, sửa sang lại đồ Lục Cẩn Niên mua, sau đó rót một ly nước, đi tới phòng ngủ, trước tiên gõ cửa, rồi mới đẩy cửa ra.

Bà lão đã chìm vào giấc ngủ trưa, Lục Cẩn Niên ngồi yên tĩnh bên giường, đôi mắt lại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bảo mẫu đi lên trước, đưa ly nước cho Lục Cẩn Niên, sợ đánh thức bà lão, cố ý thấp giọng nói: “Anh Lục, uống nước đi.”

Lục Cẩn Niên nhận lấy, bình thản nói một câu: “Cám ơn.”

Thời điểm Lục Cẩn Niên cầm ly thủy tinh lên uống nước, bảo mẫu lại nhỏ giọng nói: “Tôi đã tiễn Cô Kiều.”

Động tác của Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, nhưng vẻ mặt không hề biến hóa, anh chầm chậm uống nước, sau đó cầm ly thủy tinh ra, đưa cho bảo mẫu đang đứng một bên, gật nhẹ đầu, ý đã nghe thấy lời nói của cô.

Bảo mẫu cầm ly thủy tinh, đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên ngồi yên trong chốc lát, sau đó đứng lên, bước tới trước cửa sổ sát đất, đi đến ban công, châm một điếu thuốc.

Sương khói lượn lờ sau lưng, ngược lại vẻ mặt anh có chút hoảng hốt.