Hôn Trộm 55 Lần

Chương 807: Thăm lại quang cảnh mười năm trước [7]




Kỳ thật nếu có thể, anh thật sự hy vọng, mẹ cũng tốt, mà Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo cũng thế, bọn họ đều có thể thật sự vui vẻ.

Nhưng mà rất nhiều lúc, sự tình thật sự khó lưỡng toàn.

Hứa Gia Mộc nghĩ đến đây, thở dài một hơi.

-

Tuy rằng Kiều An Hảo đi theo Triệu Manh đến bệnh viện kiểm tra qua một lần, nhưng mà Lục Cẩn Niên vẫn không yên lòng, cố ý tìm toàn bộ khoa phụ sản thành Bắc Kinh một bác sĩ tốt nhất, đặt lịch trước, buổi chiều dưới ánh nắng mặt trời, mang Kiều An Hảo đi một chuyến đến bệnh viện.

Thời gian qua khoảng 2 giờ, làm một loạt tất cả các loại kiểm tra cuối cùng cũng có kết quả, người mẹ và thai nhi rất khỏe mạnh.

Từ bệnh viện đi ra, đã ba giờ chiều.

Mấy ngày hôm trước còn lạnh giống như mùa động, nhưng mà đến cuối tuần, thời tiết đột nhiên trở nên ấm áp, nhiều độ càng ngày càng cao, trên toàn bộ đường phố thành Bắc Kinh hoa để đón xuân qua một đêm toàn bộ đều nở, cây liễu bắt đầu đâm chồi, người trên đường, không còn mặc áo lông thật giày.

Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, màu xanh của bầu trời như là vừa bị nhiễm sắc, liếc mắt nhìn lại một cái, vạn dặm không mây, không có chút gió, ánh nắng chiếu vào trên người, ấm áp vui vẻ .

Trên xe, Lục Cẩn Niên giúp Kiều An Hảo thắt giây an toàn xong, nhìn thời tiết bên ngoài tốt như vậy, vì thế lên tiếng nói: “Mang em đi tới một nơi?”

“Ở đâu?” Kiều An Hảo nghiêng đầu, đáy mắt tràn ngập tò mò.

“Đến rồi em sẽ biết.” Lục Cẩn Niên làm bộ bí mật.

Kiều An Hảo quyệt quyệt miệng, không hỏi lại.

Lục Cẩn Niên khởi động xe, chạy vững vàng, lúc đi được khoảng nửa giờ, Kiều An Hảo phát hiện hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng quen thuộc, lúc cô nhận ra Lục Cẩn Niên mang mình đến đâu, xe liền ngừng lại: “Đoạn đường phía trước có trường học, không cho dừng xe, chúng ta đi bộ qua.”

Sợ bị người nhận ra, Lục Cẩn Niên lấy hai chiếc mũ lớn ở trên xe xuống trước, đội lên đầu mình xong, rồi lại giúp Kiều An Hảo đội.

Lục Cẩn Niên mang Kiều An Hảo đi tới trường trung học của bọn họ, bởi vì thời gian trôi qua gần 10 năm, nơi này rất nhiều thứ được cải thiện, nhưng mà kết cấu trên cơ bản vẫn không thay đổi, nhất là hai cái cửa hàng Internet đối diện trường học, đến nay vẫn còn buôn bán.

Hôm nay là cuối tuần, trong trường học rất yên tĩnh.

Đối diện cổng trường, là một tòa dạy học, suối phun ở phía trước, vẫn là bộ dáng trăm năm không phun nước.

Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo, trực tiếp đi vào tòa dạy học, vòng về phía sau, sau đó dọc theo đường đi một đoạn đường dài, cuối cùng liền nắm tay Kiều An Hảo lên phòng học “Thanh hoa lâu” ở tầng ba.

Đó là phòng học trung học mà anh và Kiều An Hảo học ở đó 3 năm.

Từ trên cầu thang đến, quẹo trái, phòng học thứ nhất là tam ban, đi tiếp là nhị ban, phía trước nữa là nhất ban.

Lúc trước 1 năm kia lúc bọn họ đến trường, bộ giáo dục cấp trường học một khoản, năm đó toàn bộ bàn ghế đều được đổi mới, hiện tại đã qua 10 năm, hình như là vẫn dùng toàn bộ đồ dùng học tập của bọn họ.

Bởi vì là cuối tuần, cửa phòng học đều khóa, nhưng mà tam ban có một cửa sổ đang mở.

Lục Cẩn Niên buông lỏng tay Kiều An Hảo ra, linh hoạt nhảy vào, sau đó giẫm lên cái bàn, nhảy xuống mặt đất, vòng đến trước cửa chính, từ bên trong mở cửa phòng học.

Kiều An Hảo đi vào, Lục Cẩn Niên đóng cửa lại, nắm tay của cô đi, vòng quanh phòng học vừa xem cái bàn ở một bên, vừa đi, dường như xem hết toàn bộ bàn học trong phòng mới thôi, đột nhiên Lục Cẩn Niên chỉ vào một cái bàn, mở miệng nói: “Cái bàn này, là năm đó khi em ở tam ban, nằm úp sấp một cái.”

PS: Hôm nay đổi mới hoàn ~

Diệp Phi Dạ: Lục ảnh đế, nghe nói, ngươi mang Kiều Kiều tới nơi này, là vì cầu hôn?

Lục ảnh đế cao lãnh a: Không cho vé tháng, tuyệt đối không cầu.

Kiều Kiều ngạo kiều a: Không cho vé tháng, cầu ta cũng không đáp ứng!

Diệp Phi Dạ: Các vị độc giả, các ngươi nói làm sao bây giờ?