Hôn Trộm 55 Lần

Chương 812: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (12)




Lục Cẩn Niên giống như mang theo giấy bút theo người, không biết lấy ra từ lúc nào, thoát ly khỏi sách vở đã lâu, anh lại có thể dễ dàng giải một đề hóa học.

Thế nhưng anh chỉ tiện tay lật đến trang thứ hai, liền lấy từ trong túi ra một phong thư màu tím, nhẹ nhàng đẩy lên trước mặt Kiều An Hảo, sau đó dùng cánh tay phải đẩy nhẹ cô.

Quyển tạp chí kia có vẻ hấp dẫn, Kiều An Hảo đọc đến nhập thần, đột nhiên bị anh đẩy một cái, cô liền nghiêng đầu, nhìn thấy có một phong thư, cô nhìn anh, thấy anh đang chậm rãi vé tranh, thong dong nghĩ về đề hóa học kia.

Kiều An Hảo buồn bực chớp mắt, liền cầm phong thư lên, mở ra, nhìn thấy bên trong có một tờ giấy được gấp lại, rút ra, là màu vàng ấm áp, mở ra, bên trên là dòng chữ như rồng bay phượng múa của Lục Cẩn Niên:

“Bạn học Kiều An Hảo.

Thật vui khi nhận được thư của em.

Nếu em không ngại, 7:30 đêm nay, anh có thể mời em được không?

Bạn học Lục Cẩn Niên.

Phía dưới là thời gian của năm năm trước, lúc này cô mới nghĩ ra, Lục Cẩn Niên viết thư trả lời lại phong thư của cô hôm trước nhét vào túi áo anh.

Khóe môi của cô không nhịn được cong lên, nhìn chằm chằm nó một lúc, liền vươn tay, lấy cây bít trong tay anh, sau đó viết lên mặt lá thư, viết một đoạn:

“Bạn học Lục Cẩn Niên.

Đêm nay không gặp không về.

Bạn học Kiều An Hảo.”

Sau đó Kiều An Hảo gấp lại tờ giấy, nhét vào phong bì thư, đẩy về trước mặt Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên nhìn thấy cô viết chữ, cười khẽ một tiếng, cầm lấy tờ giấy, viết nhanh mấy chữ, không bỏ vào phong bì thư mà trực tiếp đưa cho cô.

Kiều An Hảo thấy, anh chỉ viết bốn chữ cực kỳ ngắn gọn: “7:30 gặp”

Kiều An hảo kiềm nén không bật cười lên, thế nhưng rất nhanh liền ngừng lại, sau đó trong lòng không biết tại sao có một chút thương cảm.

Nếu như, Lục Cẩn Niên sớm nói cho cô biết, anh thích cô hoặc là cô sớm nói cho anh biết, cô thích anh, như thế có phải bọn họ đã sớm giống như hiện tại, đã sớm hạnh phúc ở bên nhau.

Kiều An hảo lấy bút trong tay anh, theo bản năng cúi đầu, như là trầm tư cái gì, qua một lúc, lại viết lên giấy một câu: “Thật tiếc, giữa chúng ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Lục Cẩn Niên nhìn thấy những lời này, vẻ thoải mái trên mặt cũng trở nên cứng ngắc, vẫn chưa kịp viết chữ, Kiều An Hảo đã lấy lại tờ giấy, lại viết một câu: “Lúc trước, anh là vì anh Gia Mộc, mới đối xử với em như thế?”

Kiều An Hảo viết câu này, nghĩ đến thời gian anh và cô sắm vai vợ chồng, có một lần cô ngủ trong biệt thự Nghi Sơn, một đêm đó bọn họ nói chuyện rất lâu về người mà anh thích, lúc ấy anh nói, cô gái kia đã kết hôn, từ đầu cô đã không nghĩ đến cô gái trong miệng anh là cô, nhưng là hiện giờ nghĩ lại... Lúc đó, cô đối với anh mà nói, đúng là đã kết hôn, còn có một lần anh uống rượu say, trở lại cẩm Tú Viên, ôm cô nói, vì sao người cô yêu không phải anh?