Hôn Trộm 55 Lần

Chương 844: Hồi cuối (4)




Lúc này có quá nhiều sự ngẫu nhiên, ban đầu cô chỉ đơn thuần không muốn gả cho Hứa Gia Mộc, cho nên khuyên bảo Hàn Như Sơ.

Nhưng mà lại không ngờ tới, sau lại xảy ra nhiều chuyện không thể kiểm soát như vậy.

Sau đó, cô dùng chuyện Kiều An Hảo thích Hứa Gia Mộc, trăm phương ngàn kế muốn cho Lục Cẩn Niên cách Kiều An Hảo xa một chút.

Khi đó, lúc Kiều An Hảo đối xử tốt với cô thì cô lại làm chuyện xấu.

Rõ ràng vừa lúc bắt đầu, chỉ là một sai lầm, nhưng mà đến cuối cùng, đã diễn biến thành tội lỗi không thể tha thứ được.

Ngay cả chính cô, cũng không thể tha thứ cho mình, làm sao cô còn dũng khí và thể diện mà cầu xin Kiều An Hảo tha thứ cho cô?

"Kiều Kiều, cho nên, tất cả những đau khổ em phải chịu, coi như là hôm nay chị gặp chuyện ngoài ý muốn... Đó cũng là do chị nợ em. "

"Không..." Kiều An Hảo không nhịn được nức nở lên tiếng: "Chị sẽ không có chuyện gì, dù trước đây chị làm chuyện có lỗi với em, nhưng mà em cũng biết rõ, trong lòng chị rất đau, bởi vì từ nhỏ đến lớn, chị vẫn luôn che chở cho em, lúc đi học, người khác bắt nạt em, mỗi lần đều là chị đứng ra bảo vệ em... Cho nên, chị nhất định phải sống tốt, sau này còn phải bảo vệ em..."

Có những sai lầm, là có toan tính.

Có những sai lầm lại bắt đầu từ những việc rắc rối ban đầu.

Cho dù Kiều An Hạ thật sự làm chuyện có lỗi, nhưng mà Kiều An Hảo chắc chắn, tận đáy lòng của chị, vẫn luôn xem cô là em gái ruột thịt.

Nếu không, trong phút chốc nguy hiểm, chị cô lại đứng ra thay cô ngăn cản nhát dao kia.

Phải biết, nhát dao kia có thể chí mạng... Nếu không xem người đó như người thân thì làm sao sẽ vì người đó mà hy sinh tính mạng mình bằng bất cứ giá nào?

Kiều An Hảo nghĩ tới đây, trực tiếp khóc không thành tiếng, cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Lục Cẩn Niên, bất lực mở miệng hỏi: "Xe cứu thương đâu? Thế nào vẫn chưa tới? Xe cứu thương đâu?"

Lục Cẩn Niên ngồi xổm người xuống, ôm Kiều An Hảo vào trong ngực, vừa trấn an cô, vừa nhìn trợ lý, trợ lý vội vàng lấy điện thoại di động ra thúc giục.

Trước khi nói ra, trong lòng Kiều An Hạ cảm thấy ngột ngạt, khiến cho cô không cách nào thoải mái, hiện tại nói xin lỗi xong, sức lực toàn thân lập tức như trút ra, cảm thấy ý thức cũng bắt đầu trở nên có chút ngẩn ngơ.

Cô một bàn tay khác, là bàn tay quen thuộc nắm lấy tay cô, trước sau như một cảm giác thật ấm áp.

Trên bãi đậu xe, cô nhìn thấy xe của anh, khiếp đảm không dám đi lên, hiện tại, cô vẫn như cũ có chút khiếp đảm không dám nhìn anh.

Kiều An Hạ hô hấp càng ngày càng yếu kém, cô cảm giác được nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, tinh thần bắt đầu tan rã, rốt cục từ từ đảo mắt, nhìn đôi mắt của Trình Dạng không biết lúc nào đã trở nên đỏ hoe.

Anh khóc vì cô... Có phải có nghĩa là, thật ra đáy lòng anh không thể bỏ được cô?

Gương mặt Kiều An Hạ không nhịn được cong lên, há miệng, dường nhưphải dùng hết sức lực, mới lên tiếng nói: "Trình Dạng..."

Tiếng của cô rất nhỏ, Trình Dạng vẫn nghe rõ cô gọi tên mình.

Trình Dạng cúi đầu, đưa lỗ tai tiến tới bên miệng của cô, anh nghe tốc độ cô nói rất chậm: "Thật xin lỗi, em biết em sai ở đâu."

"Cái tên đó trong điện thoại di động của em... Đã từ bỏ..."

"Còn nữa... Em quen anh lâu như vậy, em cũng không có một lần nghiêm túc nói với anh một câu, em thích anh."

Kiều An Hạ dừng lại, mới nói tiếp: "Không phải em thích anh, mà là em yêu anh."