Hôn Trộm 55 Lần

Chương 861: Kết thúc (21)




Kiều An Hảo há to mồm, nhìn vẻ mặt của anh, có chút không thể tin được.

Qua một lúc lâu, Kiều An Hảo mới mở miệng nói: “Chết thế nào?”

“Tự sát, cắn lưỡi tự sát.” Lục Cẩn Niên dừng một lúc, lại nói: “Ngày hôm qua chết, sau đó an táng luôn rồi.”

Thật ra là trước hôm bọn họ tổ chức hôn lễ đã chết rồi, chỉ là Hứa Gia Mộc không muốn đó là ngày giỗ của mẹ, nên dời lại một ngày.

Kiều An Hảo không nói nữa.

Hàn Như Sơ làm nhiều chuyện ác như thế, hại chết một đứa bé của bọn họ, làm hại Kiều An Hạ bị vô sinh cả đời, làm hại lục Cẩn Niên suýt nữa tự sát mà chết... suy nghĩ một chút, là thật hận không thể đem bà ta vào thiên lao ngục tối, hận không thể băm thành ngàn mảnh... nhưng khi chân chính nghe được tin tức bà ta chết, vẫn khó tránh được có chút thổn thức.

Mặc kệ như thế nào, này cũng không phải là một tin tốt, Kiều An Hảo cũng không còn tâm tình đi dạo phố, trực tiếp trở về cùng Lục Cẩn Niên.

Trên đường về, Kiều An Hảo không nhịn được vẫn cảm thán một câu: “Không nghĩ đến như vậy đã chết rồi, trước đây rõ ràng hận bà ta sao mãi không chết.”

Lục Cẩn Niên không nói tiếp, chỉ chuyên chú lái xe.

-

Sau khi kết thúc hôn lễ, Kiều An Hảo còn một nhiệm vụ duy nhất là an tâm dưỡng thai.

Kiều An Hạ cũng chỉ còn một nhiệm vụ là an tâm dưỡng bệnh.

Lục Cẩn Niên hầu hết đều làm tất cả mọi công việc ở trong nhà, nguyên nhân là vì muốn tốt cho Kiều An Hảo, anh còn cố ý mời má Trần về.

Mà Hứa Gia Mộc, ngày thứ ba sau khi mẹ qua đời, cứ theo lẽ thường bắt đầu đi làm.

Bây giờ mọi người đều vô cùng bình tĩnh, dường như mọi phong ba bão táp đều đã qua đi.

Ngày thứ bảy Hàn Như Sơ qua đời, sau khi Hứa Gia Mộc tan tầm, lại vẫn đến nghĩa trang đốt vàng mã cho mẹ, thả một bó hoa, trở lại khu nhà Tô Uyển, đã là chín giờ tối.

Sau khi Hứa Gia Mộc mở cửa, liền nghe thấy tiếng ti vi, anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phòng khách, thấy Tống Tương Tư khoác một chiếc áo nằm nghiêng trên sofa, hình ảnh như vậy, không hiểu sao lại khiến anh vô cùng an tâm, không nhịn được giương khóe môi lên, liền đem chìa khóa để sang một bên, sau đó đổi giày, đi vào nhà.

“Ăn cơm chưa?” Hứa Gia Mộc hỏi một câu, sau đó nhìn thẩy Tống Tương Tư đã nhắm mắt ngủ từ bao giờ.

Lúc này mới mấy giờ... thế nào mà đã ngủ rồi?

Trong lòng Hứa Gia Mộc nói thầm, sau đó chính mình cũng chưa phát hiện được gì, liền ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.

Qua một lúc lâu, anh mới đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trở về phòng ngủ, đặt cô lên trên giường, lúc chuẩn bị dỡ chăn đắp lên người cô, đột nhiên Tống Tương Tư mơ màng mở mắt: “Anh về rồi?”

Hứa Gia Mộc “uh” một tiếng.

Tống Tương Tư ngồi dậy: “Anh ăn cơm chưa?”

Hứa Gia Mộc lắc đầu một cái.

“trong hộp giữ nhiệt, tôi có để lại cơm tối cho anh.” Tống Tương Tư nói xong, liền muốn xuống giường.

Hứa Gia Mộc vươn tay, đè cô lại: “Em ngủ đi, tôi tự đi lấy.”

“Không sao, tôi ngủ đủ rồi.” Thật ra là vì cô mang thai nên mới mệt mỏi rã rời, ngủ nhiều mấy cũng không đủ.

Hứa Gia Mộc theo Tống Tương Tư đi ra khỏi phòng ngủ, anh dựa vào bàn ăn, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư đứng trong nhà bếp hâm nóng lại cơm, khóe môi không nhịn được lại giương lên.

Tống Tương Tư nếm qua cơm, vần lại ngồi trước bàn ăn, cùng Hứa Gia Mộc.