Hôn Trộm 55 Lần

Chương 874




"Sao không có động tĩnh gì?" Kiều An Hạ lần nữa lên tiếng hỏi, còn thuận tiện nhìn Trình Dạng tìm kiếm an ủi, Trình Dạngkhông có kinh nghiệmgương mặt cứng lại lắc đầu một cái, bày tỏ không biết.

Lục Cẩn Niên duy trì một tư thế, đến cả nhúc nhích cũng không, tim của anh, đã hoàn toàn dồn đến cuống họng.

"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ?" Triệu Manh mở miệng nói.

"Cũng không đến nỗi chứ?" Trình Dạng nói tiếp.

Hứa Gia Mộc cũng không bình tĩnh mở miệng: "Nhưng mà tại sao bên trong lâu như vậy cũng không có âm thanh gì?"

Trợ lý hoàn toàn vô tâm: "Trước đây tôi từng xem tin tức, nói là sản phụ khó sinh mà chết, bác sĩ lén bỏ trốn từ cửa sau..."

Thật vất vả Lục Cẩn Niên mới được Kiều An Hạ khuyên nhủ tỉnh táo, toàn thân chợt run rẩy, sau đó giống như người điên đi về phía cửa phòng sinh, liên tục đá, anh dùng sức rất mạnh, đạp cửa lảo đảo đến lung lay, đến mức thủy tinh, cũng vang lên tiếng loảng xoảng.

Lúc cả người Lục Cẩn Niên sắp sụp đổ, bên trong bất chợt liền truyền đến tiếng khóc "Oa".

Tiếng trong trẻo mạnh mẽ, thẳng tắp đập vào màng nhĩ của mọi người.

"Sinh, sinh rồi!" Kiều An Hạ chợt vươn tay, tiện tay kéo tay trợ lý, lập tức ôm vào trong ngực, cao hứng dậm chân, liền bị Trình Dạng kéo đến trong ngực của mình.

Trên mặt trợ lý nhất thời treo nụ cười vui mừng: "Lục tổng, cô Kiều sinh rồi..."

Triệu Manh kích động gào: "Rốt cuộc Kiều Kiều sinh rồi!"

Thân thể Hứa Gia Mộc rõ ràng buông lỏng: "Tôi đã làm chú!"

Duy chỉ có Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, không có phản ứng chút nào, giống như ngẩn người.

Cửa phòng sinh rất nhanh bị kéo ra, y tá ôm một đứa bé sạch sẽ đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng: "Chúc mừng Lục tổng, là một bé trai."

"Để cho tôi xem một chút, để cho tôi xem một chút!"

Một nhóm người hỗn loạn vây lại.

"A, thật đáng yêu a!"

"Đúng, thật trắng mềm..."

"U, thằng bé nhìn tôi cười!"

Lục Cẩn Niên bất chợt phục hồi tinh thần, cũng không có liếc mắt nhìn Tiểu Niên bị mọi người vây quanh, nhanh chân đi về phía phòng sinh, trực tiếp nhào tới trước giường sinh, lập tức quỳ xuống.

Kiều An Hảo nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, gương mặt đầy mồ hôi, nhắm mắt lại thở gấp, thoạt nhìn suy yếu vô lực.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hồi lâu, sau đó liền chợt vươn tay, nắm tay của cô: "Kiều Kiều..."

Kiều An Hảo nghe giọng, hơi nâng lên mí mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, thấy sắc mặt anh hết sức khó, đáy lòng cô xuất hiện một cỗ ấm áp, khóe môi lại cong lên, mang theo vài phần yếu ớt và ủy khuất lên tiếng: "Thật là đau."

Lục Cẩn Niên dùng sức nắm tay Kiều An Hảo, gật mạnh đầu, vừa nói "Thật xin lỗi", sau đó liền đem tay của cô đặt ở miệng mình, hôn một cái, sau đó thì có nước mắt nặng nề rơi xuống: "Sau này chúng ta không sinh, không bao giờ ... sinh nữa."

Lúc Lục Cẩn Niên nói những lời này, Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được tay của anh run rẩy, nắm tay của côchỉ ngắn ngủn một phút, trong lòng bàn tay đã ướt nhẹp thành một mảnh, thì ra là, cô sinh con, anh còn lo lắng hơn cô nhiều.

Trong nháy mắt, đau khổ vừa trải qua kia, cũng biến thành hạnh phúc đáng giá.