Hôn Trộm 55 Lần

Chương 939: Kéo dài [19]




Lúc tiểu Đậu Đỏ ăn cơm, bị dính nước tương, tay trở nên bẩn hề hề, Tống Tương Tư ôm con đi vào toilet.

Tiểu Đậu Đỏ nhìn thấy nước, rất cao hứng, vỗ vỗ vòi nước đang chảy nước, khiến cho bọt nước văng tứ phía, vẩy lên trên mặt Tống Tương Tư, Tống Tương Tư có chút nghiêm túc nói: “Đậu Đỏ, con còn như vậy, mẹ sẽ tức giận!”

Tiểu Đậu Đỏ hoàn toàn không bị Tống Tương Tư dọa đến, ngược lại càng đùa càng vui mừng , Tống Tương Tư trực tiếp đặt tiểu Đậu Đỏ ở trên bệ rửa mặt, làm bộ xoay người giống như sắp rời khỏi, tiểu Đậu Đỏ sợ tới mức, ủy khuất hề hề hô một câu: “Mẹ, con sai rồi.”

“Vậy muốn thật tốt sửa sai sao?” Tống Tương Tư khoanh hai tay đứng trước mặt tiểu Đậu Đỏ, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

“Tốt tốt lập tức sửa sai.” Đầu tiểu Đậu Đỏ cúi xuống giống như con gà con mổ thóc.

Lúc này Tống Tương Tư mới đi tới, một lần nữa ôm lấy tiểu Đậu Đỏ, cẩn thận giúp cô bé lau sạch vết bẩn, lúc cầm khăn tay chuẩn bị lau tay cho tiểu Đậu Đỏ, cô chợt nghe thấy một âm thanh truyền đến: “Tương Tư.”

Tống Tương Tư nghe được âm thanh của Hứa Gia Mộc, sửng sốt một lát, mới quay đầu, nhìn thấy Hứa Gia Mộc bình tĩnh đứng ở một bên.

Tiểu Đậu Đỏ gặp qua Hứa Gia Mộc, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, đôi mắt to đen láy, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc bị tiểu Đậu Đỏ nhìn đáy lòng có chút giống như nhũn ra, anh mại bước chân đi qua, ngữ điệu ôn hòa mở miệng nói với tiểu Đậu Đỏ: “Tiểu Đậu Đỏ, cháu còn nhớ chú không?”

Tiểu Đậu Đỏ quơ quơ đầu, sau đó liền nhăn mặt lại, âm thanh non nớt tức giận hô một câu: “Chú.”

Kỳ thật Hứa Gia Mộc chỉ mới nhìn thấy tiểu Đậu Đỏ một lần, lúc này gặp lại, anh phát hiện giống như lần đầu tiên, đáy lòng bản thân thế nhưng run rẩy, anh nhịn không được đưa hai tay về phía tiểu Đậu Đỏ: “Chú ôm một cái được không?”

Tiểu Đậu Đỏ thật ra cũng không bài xích Hứa Gia Mộc, đầu tiên là liếc mắt nhìn Tống Tương Tư một cái, thấy sắc mặt mẹ mình không có khác thường gì, sau đó quay đầu, giang hai tay hướng về phía Hứa Gia Mộc, giòn giòn nói: “Tốt.”

Hứa Gia Mộc ôm lấy tiểu Đậu Đỏ, cô bé vẫn giống như trước, thân thể vẫn nhở ôn nhu mềm mại như vậy, khiến cho đáy lòng anh đều sắp hòa tan .

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nho nhắn của tiểu Đậu Đỏ gần trong gang tấc, càng nhìn càng cảm thấy tiểu Đậu Đỏ rất quen mắt, anh suy nghĩ rất lâu, Tống Tương Tư mới mở miệng nói với Tống Tương Tư đang đứng bên cạnh: “Thời gian tiểu Đậu Đỏ ở với em rất lâu, bộ dạng bây giờ có điểm giống em.”

“Phải không?” Tống Tương Tư cười hỏi lại một câu, ánh mắt lưu chuyển ở trên người Hứa Gia Mộc và tiểu Đậu Đỏ một lát.

Tính toán, đây là lần thứ hai cha con hai người gặp mặt đi, lúc trước khi cô một mình nhìn tiểu Đậu Đỏ, cũng không có cảm thấy con bé giống Hứa Gia Mộc, bây giờ bọn họ ở cùng một chỗ, cô mới phát hiện, cái mũi của tiểu Đậu Đỏ, cực kỳ giống mũi của anh.

Tống Tương Tư cũng không có sốt ruột ôm tiểu Đậu Đỏ đi, đứng ở một bên, nhìn Hứa Gia Mộc đang không ngừng đùa với tiểu Đậu Đỏ, có thể là do quan hệ huyết thống, tiểu Đậu Đỏ luôn luôn sợ người lạ, lại phá lệ thân thiết thân thiết với anh, ở trong ngực anh ánh mắt cười đều mị thành một đạo vá.

Tư thế Hứa Gia Mộc ôm đứa nhỏ rất chuẩn, tiểu Đậu Đỏ ở trong ngực anh không thành thật nhích tới nhích lui, anh luôn có thể dễ dàng ứng phó.

Đến tột cùng là cha con ruột thịt, đặt ở cùng nhau, hình ảnh thập phần hoàn mỹ, so với lúc Giang Thành ôm tiểu Đậu Đỏ, thoạt nhìn thoải mái rất nhiều.