Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 108: Chàng trai nhỏ đến nhà họ Cố




Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

Vẻ mặt Tần Mộ Tây một bộ đừng nghĩ lừa gạt tôi: "Nhất định là gạt con, con xem bên trong phim Hàn, những người đó chỉ thích lừa gạt cô gái nhỏ về nhà, sau đó đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc, luôn là áo sơ mi trắng......"

Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen, thằng quỷ nhỏ này thế nhưng thích xem phim Hàn, đây không phải là cô gái nhỏ mới thích việc làm sao?

"Con không biết trên TV đều là gạt người hay sao?" Cố Mộ Nghiêm tức giận trả lời: "Sau này ít xem TV đi, sẽ thấy ba điều sai trái."

Tần Mộ Tây vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Ti vi thật sự gạt người, nhưng cũng có thể rút ra kinh nghiệm từ trong đó, sau này có thể đưa cô gái nhỏ đi đường vòng."

"Con mới bây lớn, mà đã muốn câu con gái rồi hả."

"Lòng của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, đương nhiên là muốn nói chuẩn bị sẵn sàng trước mới được, có muốn con truyền thụ một chút kinh nghiệm cho chú hay không, bảo đảm chú bắt được vào tay ngay!" Tần Mộ Tây một bộ cử chỉ hào phóng để chia sẻ tài nguyên.

Cố Mộ Nghiêm cười: "Không cần!"

"Hừ, bỏ qua cái này sẽ không có cơ hội lần sau đâu đấy, con có rất nhiều bí mật ở đây.” 

"Nếu như những thứ này bảo điển bí tịch* (*sách quý) là con học từ bên trong phim Hàn, thì thật sự không cần."

"Không phân biệt tốt xấu." Tần Mộ Tây nhăn mũi, ngay sau đó lại hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, chú ở Phượng Thành có thế lực lớn hay không đây, ngộ nhỡ con muốn đi ngang, người khác nhìn con không vừa mắt thì làm thế nào? Đến lúc đó nói tên của chú có thể có tác dụng hay không vậy ạ?"

"Không dùng được!" Cố Mộ Nghiêm nói.

"A, hòa đồng kém như vậy ư." Vẻ mặt Tần Mộ Tây ghét bỏ: "Thế còn công ty của chú thì sao? Con đã nghe nói qua chưa ạ."

"Thịnh Vũ."

"Thịnh Vũ?" Tần Mộ Tây lập tức giương cao mấy âm lượng, Cố Mộ Nghiêm dừng  chuyện trong tay lại nhìn bé: "Sao thế?"

Tần Mộ Tây cũng ý thức được mình phản ứng quá mức, chớp mắt mấy cái, dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh:  "Không có việc gì, chú Cố, chú có thể rót giúp ta một ly nước  được không ạ?"

Cố Mộ Nghiêm cũng không tin vẻ mặt đó là không có chuyện tốt cả, nhưng vẫn đi xuống lầu rót nước.

Tần Mộ Tây vò đầu bứt tai ngồi ở trên giường, chú ấy lại là ‘Thịnh Vũ’, cậu và chú Hàn quy định rõ thủ hạ không cho phép lui tới với  người “Thịnh Vũ” ở Phượng Thành, nếu biết mình và lão đại ‘Thịnh Vũ’  ở chung một chỗ, đoán chừng chính là Thế Giới Đại Chiến rồi, không được, không thể để cho cậu và chú Hàn biết được.

Cố Mộ Nghiêm rót nước trở lại, Tần Mộ Tây cầm cái ly uống hai ngụm, đột nhiên nghe được bên cạnh hỏi bé:  "Con rốt cuộc là ai?"

Anh tuyệt đối không nghĩ đây là đứa bé nhà người bình thường.

Tần Mộ Tây nhíu mày, chậm rãi nâng đầu nhỏ lên, cười ha hả nói: "Con là ai, con đương nhiên là Tần Mộ Tây."

"Chú là nói thân phận." Cố Mộ Nghiêm thật ra rất tò mò với thân phận của bé.

"Ai nha, sao đột nhiên con cảm thấy buồn ngủ như vậy chứ." Tần Mộ Tây đặt ly nước vào trong tay của Cố Mộ Nghiêm, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại: "Con ngủ đây, không nên quấy rầy con đó."

Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen nhìn chằm chằm bé, người này càng lúc càng biết chơi một chiêu này rồi, thôi, cho dù bé có thân phận gì, chỉ cần mình thích là được, nếu bé không muốn nói, cần gì phải đuổi theo hỏi đấy.

Tần Mộ Tây nương nhờ Cố Mộ Nghiêm nơi này ba ngày, ba ngày sau Cố Mộ Nghiêm phải trở về Phượng Thành, Tần Mộ Tây lại mặt dày mày dạn muốn đi theo lên máy bay, Cố Mộ Nghiêm nhìn bé: "Con không phải nói cho mẹ con biết một tiếng hay sao?"

"Chờ đến Phượng Thành con sẽ nói cho mẹ, đến lúc đó mẹ nhất định sẽ tới tìm con, như vậy thì thuận lợi lừa gạt mẹ đến đây." Tần Mộ Tây ngồi ở trên ghế, rất là dương dương hả hê, còn hỏi Cố Mộ Nghiêm: "Chú cảm thấy kế sách của con có được hay không?"

"Ừ, cũng không tệ lắm." Cố Mộ Nghiêm nhíu mày trả lời.

"Đó là nhất định, con chính là thiên tài mà!" Tần Mộ Tây giơ giơ lên cằm.

Sau mười mấy tiếng, máy bay chậm rãi đáp xuống thành phố Phượng Thành, Tần Mộ Tây tràn ngập tò mò, vừa xuống máy bay con ngươi sẽ không nghỉ ngơi, nhìn xong bên này lại nhìn bên, có vẻ hào hứng bừng bừng.

Sân bay nhiều người, Cố Mộ Nghiêm sợ bé bị lạc, cho nên vẫn nắm tay của bé, ngày thường Tần Mộ Tây không thích người khác nắm tay bé, nhưng kỳ lạ thay, bé không có ghét hành động này của Cố Mộ Nghiêm chút nào, ngược lại ngoan ngoãn đi theo bước chân Cố Mộ Nghiêm.

Vạn Kiệt kéo theo hành lý đi ở phía sau, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấp thoáng hai bóng dáng một cao một thấp  trước mặt, đột nhiên cảm thấy bọn họ xem ra thật sự là hai cha con, tư thế đi bộ, nghiêng đầu gò má, động tác nhíu mày, thật sự là quá giống nhau. 

Nếu không phải là biết Cố đại thiếu tuyệt đối toàn tâm toàn ý với thiếu phu nhân, anh ta nhất định sẽ hoài nghi Tần Mộ Tây là con riêng bên ngoài của Cố đại thiếu.

Người nhà họ Cố biết Cố Mộ Nghiêm trở lại, hôm này đặc biệt làm trước thức ăn, chờ anh trở lại sẽ ăn ngay, nhưng khi nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm dắt một đứa bé trai bước vào, trong mắt mọi người cũng thoáng qua ngoài ý muốn, đây là chuyện gì xảy ra?

Tần Mộ Tây nhìn thấy Hàn Thu và Cố Đình Dư quan sát mình, lập tức miệng ngọt nói: "Ông nội bà nội khỏe ạ."

Ông nội bà nội?

Hàn Thu nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm; "Mộ Nghiêm, chuyện này...?"

Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Mộ Tây: "Bé gọi Tần Mộ Tây, là con gặp ở Luân Đôn, bé rất yêu thích Phượng Thành, cho nên đi về  cùng con xem một chút, mấy ngày nay cũng sẽ ở đây."

Dĩ nhiên là Cố Đình Dư chào đón rồi, đời này không biết còn có thể có đứa cháu hay không, thấy Tần Mộ Tây đáng yêu như thế, Cố Đình Dư vừa vặn cùng không nhịn được toát ra vẻ ông nội hòa ái: "Mộ Tây, mau tới đây."

Tần Mộ Tây đi tới, không sợ người lạ chút nào: "Ông nội."

"Ai." Mặc dù biết Tần Mộ Tây gọi mình chỉ là lễ phép, nhưng Cố Đình Dư vẫn rất nghiêm túc đáp ứng một câu, trong lòng có chút chua chua.

Hàn Thu đứng ở bên cạnh lại sâu cảm giác nghi ngờ, đứa bé này thế nhưng gọi Tần Mộ Tây? Đây không phải là kết hợp tên của Tiểu Tích và Cố Mộ Nghiêm hay sao? Ba năm trước đây Tiểu Tích đã mang thai, vốn là Tiểu Tích chuẩn bị sau khi kết hôn tự mình nói việc này cho Mộ Nghiêm, nhưng không nghĩ đến còn chưa kịp mở miệng thì xảy ra bi kịch, cho nên từ đầu tới cuối người biết Tiểu Tích mang thai chỉ có bà, sau khi Tiểu Tích chết, Mộ Nghiêm vốn là rất đau khổ, bà sợ nếu Mộ Nghiêm biết chuyện đứa nhỏ sẽ càng thêm khó chịu, cho nên vẫn coi việc này như bí mật chôn giấu ở trong lòng, nhưng khi nhìn đến đứa bé này, lại nghe được cái tên này, Hàn Thu không khỏi có một to gan suy đoán, chẳng lẽ Tiểu Tích không có chết.

Hàn Thu đi tới bên người Tần Mộ Tây, từ ái hỏi: "Mộ Tây mấy tuổi rồi?"

"Hai tuổi rưỡi ạ."

Hai tuổi rưỡi? Tiểu Tích rời đi ba năm, nếu như Mộ Tây là sinh non, thời gian vừa khớp, tâm trạng Hàn Thu có chút kích động, tiếp tục hỏi: "Bây giờ mẹ của Mộ Tây đang ở đâu thế?"

"Mẹ đang ở Luân Đôn ạ." Tần Mộ Tây trả lời.

"Mẹ của Mộ Tây tên gọi là gì vậy? Là làm cái gì? Sao cô ấy không có đi cùng với Mộ Tây đến Phượng Thành hả?"

Tần Mộ Tây dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Hàn Thu nói: "Bà nội, mẹ nói cho con biết, không thể tùy tiện nói cho người khác biết chuyện trong nhà, cho nên con không thể nói, thật xin lỗi."

Hàn Thu phát hiện đứa bé này quá thông minh, không có dễ gạt chút nào, nhưng từ trong đáy lòng cũng hết sức thích bé: "Sau này Mộ Tây ở đây, ngày ngày bà nội cho con ăn ngon."

Tần Mộ Tây là cực kỳ hiểu được xem xét tình hình, biết rõ làm sao có thể dụ được người vui vẻ: "Bà nội, con đói rồi."

"Được được được, chúng ta lập tức ăn cơm, bà nội ôm nào." Hàn Thu đưa tay muốn ôm Tần Mộ Tây, nhưng Tần Mộ Tây lại lui một bước, nói lời ngay thẳng: "Con là bé trai, con tự đi được mà!"

"Được, bà nội dắt con."

Vạn Kiệt đứng ở bên cạnh thấy một màn như vậy, nhà họ Cố không khí rất lâu không có nhẹ nhàng qua như vậy, Mộ Tây tới, tâm trạng Cố đại thiếu cũng thay đổi tốt hơn.

Mọi người cùng nhau ngồi ở bên cạnh bàn, Hàn Thu và Cố Đình Dư ngồi ở hai bên Tần Mộ Tây, hai người quả thật nghĩ Tần Mộ Tây thật sự trở thành cháu trai vậy, vừa gắp thức ăn vừa múc canh, Hàn Thu còn muốn đút cơm cho Tần Mộ Tây ăn, bị Tần Mộ Tây từ chối.

Hàn Thu và Cố Đình Dư nhiệt tình khiến Tần Mộ Tây có chút không chịu nổi, bao lâu rồi bọn họ chưa từng thấy qua đứa bé đây.

Tần Mộ Tây cầu cứu nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm: "Chú Cố..."

Cố Mộ Nghiêm đã sớm nhìn thấy một màn này, anh chỉ muốn biết tên nhóc Mộ Tây này có thể chống được lúc nào: "Mộ Tây, tới bên này."

"Dạ." Tần Mộ Tây đi từ từ  tượt xuống cái ghế chạy về phía Cố Mộ Nghiêm, sau đó lại leo lên trên ghế dựa bên cạnh Cố Mộ Nghiêm. 

Khoảng cách ngồi ăn cơm, Tần Mộ Tây kề tai nói nhỏ với Cố Mộ Nghiêm: "Chú nên nhanh sinh mấy đứa trẻ cho bà nội ộng nội chơi đi."

Cố Mộ Nghiêm xấu hổ: "Nhanh lên một chút sinh? Chú cũng không phải là cô gái nhỏ, sinh thế nào được đây?"

"Tùy chú sinh thế nào, dù sao nhanh lên một chút sinh ra là được rồi."

Một bàn người nhìn thấy hai người bọn họ đang không ngừng nói nhỏ vào tai nhau, Hàn Thu hâm mộ không thôi, mới vừa rồi quá nhiệt tình hù Mộ Tây, cái này nhất định phải đổi, bà cũng không muốn hù Mộ Tây chạy mất đâu, ngộ nhỡ Mộ Tây thật sự là đứa bé Mộ Tây đó, vậy sau này Mộ Tây nhìn thấy bà còn không quay đầu bỏ chạy sao.

Buổi tối, Cố Chấn Đình trở lại, vừa nhìn thấy Tần Mộ Tây cũng là thích đến không thôi, khí phách một tay ôm lấy Tần Mộ Tây hung hăng hôn một cái, Tần Mộ Tây còn chưa kịp phản ứng đã ngây ngẩn cả người, bé không thích người khác thân mật với mình, nhưng khi nhìn đến mọi người nhiệt tình như vậy, bây giờ bé thật sự không nên nói gì.

Cố Mộ Nghiêm là hiểu Tần Mộ Tây, lập tức tiến lên giải cứu bé ra: "Ông nội, Mộ Tây mệt nhọc, con dẫn bé đi lên nghỉ ngơi."

Tần Mộ Tây vội vàng phối hợp ngáp hai cái.

Cố Chấn Đình có chút không bỏ được buông tay, nhưng khi nhìn thấy Tần Mộ tây buồn ngủ không thể chịu nổi thức đêm, cho nên để cho Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Mộ Tây đi, Tần Mộ Tây vòng tay ôm lấy cổ của Cố Mộ Nghiêm, đầu tựa vào trên bả vai của anh, nhỏ giọng nói một câu chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy lời nói: "Chú rất tốt!"