Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 27: Trời thì cao, thượng đế thì xa




Editor: VinJR

Ánh mắt Cố Mộ Nghiêm không dấu vết thu hồi lại, nhướng mày nhìn cô, "Không phải là cô đang sợ chứ? Ngày thường hung hãn như vậy, chỉ một chuyện nhỏ như vậy liền làm cô sợ rồi sao?"

"Ai sợ, nhanh đi thôi." Tần Tích hất cằm lên.

Cho dù trong lòng cô thật sự có chút sợ hãi, cũng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Cố Mộ Nghiêm biểu hiện ra ngoài, bởi vì như vậy chỉ nhận lấy châm chọc khiêu khích từ người đàn ông này thôi.

"Không sợ thì tốt." Cố Mộ Nghiêm giương môi cười một cái, "Bà xã của tôi cũng không thể vô dụng như vậy, đi thôi." Anh duỗi cánh tay về phía cô, Tần Tích có chút chần chừ.

Cảm giác thật không được tự nhiên.

Cố Mộ Nghiêm thấy vẻ mặt cô không tình nguyện, lại trừng mắt nhìn cô, vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động lại vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại này, Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, đi qua một bên nhận điện thoại, vốn Tần Tích muốn đợi anh cùng đi, nhưng thấy anh nói chuyện liên tục, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định đi xuống trước xem một chút.

Anh thấy cô đi trước, vốn muốn cô chờ anh một chút, nhưng muốn nói lại thôi, thiên kim điêu ngoa Triệu Tử Diên kia cũng tới, là viên ngọc trong nhà, cũng quen hoành hành ngang ngược, vốn có chút bận tâm, nhưng nghĩ đến Tần Tích ngày đó một cước đạp Tần Âm mạnh mẽ kia, cũng không phải là người dễ khi dễ, cho nên cho dù hai người đụng phải, Triệu Tử Diên cũng chiếm không được tiện nghi.

Hơn nữa cô sớm muộn gì cũng phải gặp những chuyện này, mượn chuyện này rèn luyện một chút cũng không tệ, hơn nữa anh cũng muốn xem xem đến cùng cô nhóc này có thể lợi hại tới trình độ nào.

Hà Diệc lớn giọng lên án nói, "Em không gọi điện thoại cho anh, anh liền không gọi điện thoại cho em, anh xứng đáng với tình cảm của em sao? Em hận anh, em hận anh."

"Cậu thử nói nhảm thêm câu nữa thử xem." Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến, tên nhóc này tưởng mình là nữ chính ngôn tình sao?

"Ha ha, anh họ, chỉ đùa một chút với anh thôi, làm sao lại tưởng thật như vậy chứ?"

Hà Diệc là điển hình của thích ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, khi Cố Mộ Nghiêm không thu thập cậu ta, lá gan của cậu ta chính là gặp gió liền lớn, nếu Cố Mộ Nghiêm dữ lên, Hà Diệc sẽ lập tức ngoan ngoãn giống như chú chó nhỏ, đứng ở bên cạnh không ngừng vẫy đuôi với Cố Mộ Nghiêm.

Lần trước chọc tới Cố Mộ Nghiêm, bị hung hăng giáo huấn một trận, hơn nửa năm không dám đến nhà họ Cố, bây giờ vết thương lành đã quên đau, lại không biết chữ chết viết như thế nào.

"Tôi cúp máy đây." Cố Mộ Nghiêm không kiên nhẫn tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian với cậu ta.

"Anh họ, đừng mà, nói chuyện một chút với em đi, bây giờ em rất nhàm chán, đúng rồi, anh nói xem anh cũng lớn tuổi rồi, như thế nào còn không mau một chút tìm vợ cho mình, sẽ không thật sự bị Lý Mặc làm cong chứ, nếu như thực sự như vậy, ông nhà bên ấy không cầm dép đuổi theo đánh anh mới lạ. Ha ha."

"Hà Diệc." Giọng Cố Mộ Nghiêm trầm xuống.

"Anh họ, dù gì em cũng là em họ của anh, anh đừng có mỗi lần đều hù dọa em, em sẽ sợ, bây giờ tâm tư rối bời, hơn nữa thường xuyên tức giận sẽ dễ táo bón, trên mặt nhiều vết đốm, thế thật đáng sợ nha."

Hà Diệc cảm thấy trời thì cao thượng đế thì xa, cho nên lại cà lơ phất phơ vùng lên.

Cố Mộ Nghiêm mới vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nghe được bên kia điện thoại giống như có người ở gõ cửa, rồi sau đó là giọng oán hận, "Người ở bên trong ra đây nhanh, đừng ở trong nhà vệ sinh mà không đi. Nhanh ra đây."

"Trời ạ, phiền chết, thật vất vả mới có một chút không gian riêng, đi vệ sinh cũng không yên ổn. Đi vệ sinh mà thúc giục thì có thể thúc giục nó ra sao? Anh họ, anh nói đúng không?" Hà Diệc vẫn còn oán hận ở bên kia điện thoại.

"Cậu đi vệ sinh còn gọi điện thoại cho tôi?" Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại.

Hà Diệc trả lời như chuyện hiển nhiên, "Đúng vậy, đi vệ sinh trong lúc ngồi xổm rất nhàm chán, cho nên em liền muốn liên lạc với anh một tý, anh xem em có tốt với anh không, đi vệ sinh mà trong lòng vẫn luôn nhớ đến anh.