Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 30: Đổi đi




Editor: VinJR

Triệu Tử Diên khóc đến không ngừng nức nở, "Anh Mộ Nghiêm, không được cưới cô ta, cô ta là người xấu." Nói xong liền vung tay áo lên, "Anh xem, vừa rồi cô ta thừa dịp anh không có ở đây, lén nhéo em nữa."

Nói xong, ánh mắt còn đắc ý nhìn Tần Tích một cái, Tần Tích vội vàng nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm, anh ta sẽ tin tưởng Triệu Tử Diên sao?

Sẽ là như vậy, dù sao bọn họ quen biết nhau từ trước.

Đôi mắt Cố Mộ Nghiêm quét cánh tay Triệu Tử Diên một cái, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tích, lập tức, trong lòng của cô chợt lạnh, Cố Mộ Nghiêm không tin cô.

Tần Tích quay đầu, có chút quật cường nghĩ, hừ, không tin coi như xong. Dù sao cô cũng không muốn gả cho anh ta.

Nhưng một giây sau, bên tai vang lên giọng nói tỉnh táo mà sắc bén của Cố Mộ Nghiêm, cũng không phải nói với Tần Tích, mà là nói với Triệu Tử Diên, "Tử Diên, không tính vừa rồi tất cả mọi chuyện anh đều nhìn thấy, cho dù anh không nhìn thấy, anh cũng sẽ tuyệt đối không tin Tần Tích sẽ làm ra loại chuyện như vậy, Cố Mộ Nghiêm anh chọn vợ, còn không đến mức kém cỏi đến loại trình độ này. Anh không hy vọng loại chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai, nếu không rất có thể đây là lần cuối cùng em bước vào nhà họ Cố. Anh nói được là làm được. Trước kia anh nghĩ em tuổi còn nhỏ, cái gì cũng nhường nhịn em, nhưng cũng không có nghĩa là em có quyền chửi bới bà xã của anh."

Tần Tích sững sờ, ngước mắt nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm, không nghĩ tới anh thế nhưng nói ra những lời này, anh ta tin tưởng mình, trong lúc nhất thời, trong lòng của cô có chút phức tạp.

Triệu Tử Diên không ngờ Cố Mộ Nghiêm đã sớm nhìn thấy, vội vàng chắp tay ra sau lưng, trong mắt tồn tại chột dạ, nhưng nghe được Cố Mộ Nghiêm che chở Tần Tích như vậy, trong lòng tức giận, "Anh Mộ Nghiêm..."

Cố Mộ Nghiêm cắt đứt lời của cô, "Nếu như em đến là để chúc phúc cho anh, anh hoan nghênh, nếu em đến là để phá hư, anh sẽ lập tức cho người đưa em trở về."

Ở trong lòng Cố Mộ Nghiêm, chỉ có anh mới có đủ quyền đủ tư cách bắt nạt Tần Tích, những người khác, nghĩ cũng không nên nghĩ.

Triệu Tử Diên biết Cố Mộ Nghiêm nói là làm, cố chấp đứng lên, ngay cả ông nội Cố cũng chỉ có thể ở bên cạnh giương mắt nhìn, cho nên cho dù rất tức giận, nhưng vẫn không nói thêm gì nữa, chỉ là lúc xoay người rời đi, con mắt nhìn Tần Tích, bên trong tồn tại không cam lòng nồng đậm, phảng phất ý nói, cô chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đoạt lại anh Mộ Nghiêm.

Hàn Thu thấy Triệu Tử Diên khóc chạy đến, đi tới hỏi thăm, "Mộ Nghiêm, đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tử Diên lại khóc."

"Cô ấy đã làm sai vài chuyện, con dạy dỗ cô ấy vài câu." Cố Mộ Nghiêm nhàn nhạt trả lời.

Hàn Thu cũng biết Triệu Tử Diên thích Mộ Nghiêm, nhìn Tần Tích đứng ở bên cạnh, đại khái cũng đoán được một chút, hiểu rõ gật đầu, không hỏi tới nữa mà nói: "Mộ Nghiêm, các con chuẩn bị xong thì đi ra, mọi người tới cũng đông đủ, đừng để mọi người chờ lâu."

"Dạ." Cố Mộ Nghiêm khẽ lên tiếng.

Hàn Thu rời đi, vốn Cố Mộ Nghiêm muốn dẫn Tần Tích ra ngoài, nhưng khi trông thấy phần lưng của Tần Tích, lông mày lập tức nhăn lại cực kỳ khó chịu, vừa rồi cô liên tục đối mặt với mình, cho nên anh cũng không phát hiện ra, lưng váy thấp đến thắt lưng, tóc dài che kín, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, nửa che nữa hở như vậy sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác.

Tần Tích đi hai bước thấy Cố Mộ Nghiêm không đi cùng, nghi hoặc xoay người, lập tức liền chống lại gương mặt âm trầm của anh, cùng với ánh mắt không vui.

Sẽ không phải anh ta chuẩn bị tính sổ với cô chứ.

Tần Tích vội vàng giải thích, "Vừa nãy không phải tôi đến trêu chọc Triệu Tử Diên trước, là cô ấy đến khiêu khích tôi, cũng không thể để cô ấy đánh một cái tát vào má phải, tôi còn đưa má trái ra cho cô ấy đánh tiếp, cho nên anh không thể trách tôi."

Cô nói xong, phát hiện nét mặt của anh một chút cũng không hòa hoãn, vẫn dùng ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm vào cô như cũ, trong lòng cô sợ hãi, cuối cùng kiên trì hỏi.

"Này, anh làm sao vậy?"

"Cô không cảm thấy lạnh sao?"

"Không lạnh." Tần Tích cảm thấy lời này của Cố Mộ Nghiêm có chút kỳ quái, nhưng trong lúc nhất thời lại không hiểu ý tứ của anh lắm, cho nên trả lời theo bản năng.

"Tránh khi có gió, đi lên đổi trang phục lại đi." Cố Mộ Nghiêm lạnh nhạt, nghiêm trang nói.

"Không cần thay, tôi không lạnh."

Tần Tích cảm thấy có chút không giải thích được, khi nào thì anh ta quan tâm mình như vậy, cô cảm thấy có chút lạ.

Mày Cố Mộ Nghiêm nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi, dùng giọng mệnh lệnh nói, "Tôi nói đổi thì đổi, làm sao cô lại nói nhiều như vậy."

Tần Tích cảm thấy Cố Mộ Nghiêm hết sức bá đạo không nói đạo lý, lúc hai người đang giằng co, Hàn Thu thấy hai người chậm chạp chưa ra, lại đi đến, lập tức phát hiện bầu không khí hết sức không thích hợp, "Các con làm sao vậy?"

Cố Mộ Nghiêm không để ý tới Hàn Thu, mà là nói với Tần Tích, "Lập tức đi lên thay đồ cho tôi."

Hàn Thu vừa nghe lời nói của Cố Mộ Nghiêm, có chút khó hiểu, "Váy này rất đẹp, tại sao phải kêu Tiểu Tích đổi chứ."

"Xấu chết." Mặt mũi Cố Mộ Nghiêm đầy ghét bỏ.

"Mộ Nghiêm, váy này là mẹ chọn cho Tiểu Tích, như thế nào, con là hoài nghi ánh mắt của mẹ con có phải không?" Hàn Thu lên án nói, Cố Đình Dự vừa tiến tới liền nghe thấy lời nói của bà xã mình, lập tức tức giận, trừng mắt, "Nhóc con, con là có chuyện gì, ba nuôi con lớn như vậy, là cho con được mạnh miệng sao?"