Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 4: Chiến tranh tâm lý dày vò nhất




Lý Mặc đi ra khỏi phòng, tuy bụng rất đau, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người lên, làm bộ như không có việc gì, nhưng mà mỗi người nhìn thấy anh, đều là dáng vẻ nén cười, đây là có chuyện gì.

Nhìn vào gương phản chiếu, để sát mặt vào nhìn nhìn, mắt đen một chỏm, khóe miệng Lý Mặc hung hăng giật giật một trận. Anh dựa vào mặt để kiếm cơm, có cần xuống tay nặng như vậy hay không.

Trong mắt Lý Mặc hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Cố lão, "Cố lão, cháu là Lý Mặc, cháu có một tin tức quan trọng muốn nói cho ông biết, về Cố đại thiếu . . . . . ."

Tin tức này nhất định có thể làm cho toàn thân Cố lão chấn động.

**

Tần Tích vừa trở về liền lôi kéo Diệp Thập Nhất chạy vội ra khỏi Hoàng Triều, không dám dừng lại chút nào, Diệp Thập Nhất bị biến thành ù ù cạc cạc, vừa định hỏi nguyên nhân, Trường Kỳ liền gọi điện thoại tới, muốn cô trở về cùng nhau ngủ, Diệp Thập Nhất quyết đoán liền bỏ Tần Tích xuống, vỗ vỗ vai cô, "Cố lên, mình chờ tin tốt của cậu, xong chuyện gọi điện thoại cho mình. Mình đi trước."

Thấy xe không chút nào lưu tình đi mất, Tần Tích quát, "Này, không phải cậu nói muốn giúp mình chiến đấu đến sau cùng à? Diệp Thập Nhất, cậu gặp sắc quên bạn, mình muốn tuyệt giao với cậu."

Đáp lại chính là Diệp Thập Nhất không ngừng vẫy tay.

Tần Tích cắn môi một cái, hừ, không phải chỉ là thổ lộ thôi sao? Cô đi một mình cũng không có gì đáng ngại, bọn cô giao tình tốt, nhà Phạm Thành Trạch phải sửa, mấy ngày nay đều ở tại khách sạn Kylie phòng 708, bắt một chiếc xe, Tần Tích đi thẳng đến khách sạn.

Đến hành lang khách sạn, Tần Tích nhìn biển số phòng, đi tìm một chút, khi thấy dãy số 708, cô hít sâu một hơi, vội vàng lấy thư tình đã viết xong trong túi xách ra, nhưng tay cầm thư có chút run rẩy, vội vàng xoay người lại hít sâu mấy hơi.

Tần Tích, không được sợ, chỉ là thổ lộ mà thôi, nói ra là được.

Tuy đang liều mạng an ủi bản thân, nhưng cô vẫn rất căng thẳng. Thi vào trường cao đẳng cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

Hai ngày trước cô đã lấy chứng nhận tốt nghiệp đại học, nếu bây giờ không bày tỏ, về sau có lẽ không còn cơ hội gặp lại Phạm Thành Trạch, anh là thầy giáo dạy thay trong trường, vốn thầy giáo ban đầu không phải anh, nhưng vì do người kia bị bệnh, cho nên phải làm phiền Phạm Thành Trạch tới thay thế.

Ở trên lớp học, chỉ liếc mắt một cái, Tần Tích liền thích người thầy dạy thay có phần nho nhã mà lại khôi hài này. Cô biết anh có sự nghiệp thành đạt, khẳng định sẽ không thích tiểu nha đầu mới lớn như cô, nhưng cô cũng không cần được anh đáp lại, cô chỉ là hi vọng tương lai không có tiếc nuối.

Không được, vẫn còn rất căng thẳng, Tần Tích lại lấy ra một lọ rượu xái* từ trong túi, ngửa đầu uống vài ngụm, rượu lập tức vọt tới đôi má, trở nên đỏ bừng, thừa dịp lúc đại não nóng lên, cô thần tốc nhấn chuông cửa, bên trong truyền đến tiếng động, sau đó rắc rắc một tiếng, khi cửa vừa mở, cô vội vã nói ra điều mình muốn nói, "Thầy Phạm, lần đầu tiên khi em nhìn thấy thầy, em liền thích thầy, thích thầy mặc sơ mi trắng đi ở trong trường học, cũng thích thầy kiên nhẫn giảng bài cho chúng em. . . . . ."

Rượu xái*: Rượu nước thứ hai.

Còn chưa nói hết, thư trong tay đã bị một đôi tay thon dài rút đi, lập tức một giọng nói hơi quen thuộc truyền đến trên đỉnh đầu Tần Tích.

"Học sinh tiểu học viết văn cũng dễ nghe hơn so với cô."

Tần Tích vội vàng ngẩng đầu, khi thấy gương mặt kia, cả người hoàn toàn ngẩn ngơ, "Như thế nào anh lại ở trong phòng này?"

Đứng ở trước mặt cô, phải là Phạm Thành Trạch chứ, rõ ràng là người đàn ông vừa rồi mới gây cừu oán tại KTV Hoàng Triều, còn nữa, cô bày tỏ lại bị anh nghe thấy hết, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, vừa thẹn vừa cáu.

"Chờ cô." Cố Mộ Nghiêm ngắm nghía bức thư trong tay, trên mặt tựa tiếu phi tiếu.

Chờ cô? Tần Tích thực không đoán được người đàn ông này sẽ mang thù như vậy, vậy mà có thể tới nơi này trước cô một bước, cô đề phòng lui về phía sau một bước, "Anh đừng có xằng bậy."

Đối mặt với ánh mắt của Cố Mộ Nghiêm, cả người lẫn da đầu của Tần Tích run lên, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Đúng rồi, chạy trốn, không chút suy nghĩ, Tần Tích xoay người liền muốn chạy, nhưng còn chưa bước, một bàn tay liền bắt lấy cổ áo của cô, sau đó cả người cô bị nâng lên trên, cô phải kiễng chân lên mới có thể miễn cưỡng đứng trên mặt đất, cô cũng không lùn, cũng cao khoảng 1m64, nhưng người đàn ông này có thể dễ dàng nâng cô lên, không nói đến sức mạnh của anh, chỉ là thân hình của anh cũng khiến người ta cảm thấy áp bách vô hạn.

Tần Tích cảm thấy mình chết chắc rồi. Thật xui xẻo, lần này lại tự mình đưa đến cửa.

"Lại để cô chạy, mặt của tôi đặt ở đâu chứ? Hừ." Cố Mộ Nghiêm kéo cô vào phòng, một cước đá lên cửa.

Tần Tích bị anh thô lỗ kéo đi, chân trượt, ngã sấp xuống thật dài ở trên thảm trải sàn, không phải rất đau, chỉ là so với mức độ bạo lực của anh, anh không ném cô từ trên cửa sổ xuống mới là lạ, lầu cao như vậy, tuyệt đối thành bánh thịt.

Nhịn đau, vội vàng đứng lên từ trên thảm trải sàn, kế tiếp lui về phía sau, Cố Mộ Nghiêm không gấp, có cảm giác như mèo vờn chuột, dù sao cũng là vật trong tay, lần này e là cô có chạy cũng không thoát.

Loại chiến tranh tâm lý dày vò này, không bị đánh chết cũng sẽ bị hù chết.

Tần Tích bắt đầu tìm đồ trong túi xách, Cố Mộ Nghiêm cho rằng cô muốn lấy ra thứ gì đó hù dọa anh, kết quả vậy mà lấy ra nửa bình rượu xái, cô mở cái nắp, khí phách uống xong, sau đó ném bình đi, bay thẳng đến chỗ anh, "Tôi liều mạng với anh."

Rượu mạnh thua người liều, chính là nói bây giờ Tần Tích đang nằm trong loại tình huống này.

Cô nắm chặt quả đấm không ngừng vỗ vào ngực Cố Mộ Nghiêm, nhưng với loại sức lực này, đối với người thường xuyên tập thể hình, mà là đai đen quyền đạo như Cố Mộ Nghiêm mà nói, quả thực không sai biệt lắm với gãi ngứa, một bàn tay của anh là có thể ấn cô ngồi trên mặt đất không thể động đậy.

Nhưng mà cùng với động tác của cô, mùi thơm ngát của thiếu nữ cũng không đình chỉ đánh úp về phía anh, lượn lờ ở chóp mũi của anh, không khỏi làm yết hầu của anh căng thẳng.