Hôn Ước Và Nỗi Đau

Chương 3: Cuộc sống mới




11 a.m

- Sao tới giờ anh ấy chưa về nhỉ? - Nó vừa thắc mắc vừa lo lắng nhìn đồng hồ.

Một chiếc xe tay ga đỗ kịch trước cửa nhà, nó chạy ra:

- Sao tới giờ anh mới về vậy, em đợi anh nãy giờ.

- Tôi đã nói là cô khỏi cần đợi tôi, cứ ngủ trước đi mà. - Hắn gắt.

- Thôi, được rồi. Anh vào nhà đi. - Nó bỉu môi.

- Nhà của tôi khỏi mời.

- Anh… - Nó tức giận nhìn hắn.

- Tôi làm sao. - Hắn nhìn nó bằng con mắt sắc lạnh khiến nó phải rùn mình.

- Anh…có muốn ăn cơm không?

- Không, khuya rồi đi ngủ nhanh lên.

- Ừm.

Nói rồi cả hai cùng lên phòng và chuẩn bị đi ngủ nhưng…

- Ê, sao anh lên giường ngủ luôn vậy, anh chưa đi tắm mà.

- Cô lắm chuyện quá, tôi thích vậy.

- Không, anh mau đi tắm nhanh lên.

- Không.

- Anh không đi tắm em không chịu ngủ đâu.

- Kệ.

- Không biết, anh đi tắm ngay cho em. - Nó vừa nói vừa lay vai hắn

- Tôi nói không là không. - Hắn kiên quyết nói.

- Không, nhất định anh phải đi tắm ngay cho em. – Nó lay hắn mạnh hơn.

- Ây, cô phiền quá. – Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, hắn bước ra thì đã thấy nó đã ngủ. Hắn lèm bèm:

- Đúng là đồ mê ngủ. – Hắn tiến đến tắt đèn rồi cũng lên giường ngủ kế bên nó nhưng có một chiếc gối ôm nằm chính giữa hai người.

6.45 a.m

Nó đang nấu ăn trong bếp, hôm nay là ngày đầu tiên nó ở nhà hắn nên nó sẽ nấu đãi hắn một bữa sáng thật ngon. Hắn xách cặp bước xuống lầu, thấy nó đang loay hoay trong bếp thì hỏi:

- Cô làm gì vậy?

- Anh ngồi vào ăn sáng luôn đi.

- Đồ cô nấu ăn được không vậy?

- Tất nhiên là được, nhiều khi còn ngon nữa đấy.

- Haiz, nghe cô nói vậy chắc rất…dở. – Hắn cười đểu nhìn nó.

- Anh…- Nó tức nghẹn họng.

Khi thấy hắn bỏ vào miệng miếng đầu tiên, nó hỏi:

- Ngon không?

- Cũng được. – Hắn thờ ơ.

- Cũng được là sao, ngon hay dở. – Nó bậm môi.

- Cũng ăn được chứ chưa tới nỗi ăn không được.

Hắn ăn xong thì xách cặp đi làm, nó ở nhà chẳng có việc gì làm bèn đi lòng vòng nhà, xung quanh vườn ngắm những cành hoa hồng:

- Wow, đẹp quá. Hôm nay trông nó còn đẹp hơn cả ngày hôm qua.

- Dĩ nhiên là đẹp rồi. – Một giọng nói vang lên bên tai.

- Ơ, sao anh về sớm vậy?

- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

- Ơ, em xin lỗi do em mãi mê ngắm mấy cành hoa mà quên bén mất là đã chiều rồi.

- Ừ, cô mới đến Vĩnh Long có muốn tôi dẫn đi đâu chơi không?

- Có chứ, có chứ. Em muốn đi chơi lắm.

- Đúng là đồ vừa mê ngủ vừa mê chơi.

- Vào chuẩn bị nhanh lên, chậm chạp là ở nhà nghe chưa.

- Vâng. – Nó cười híp mắt.

- À mà còn phải ghé mấy cái shop mua quần áo mới cho cô mới được, mấy bộ đồ của cô tui nhìn bực mình quá. Gì đâu mà toàn quần jean với áo sơ mi. Chẳng dịu dàng tí nào dù cho tính cách của cô khá ư là dịu dàng.

- Mấy bộ đồ của em thì có sao đâu, em thấy đẹp mà.

- Đẹp với cô chứ không có đẹp với tôi. Nhanh lên, mau vào chuẩn bị đi, nói nhiều quá đấy.

- Vâng. – Nó bỉu môi nhìn hắn rồi chạy lon ton vào nhà.

Hắn nhìn theo nó rồi cũng khẽ cười, hắn giật mình. Hình như từ lúc có nó, hắn cười nhiều hơn và cũng nói nhiều hơn thì phải. Cũng lâu lắm rồi, hắn mới vui vẻ được như thế, từ lúc Nghi bỏ hắn mà đi…