Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 14: Ngày mưa to còn đi giày cao gót




Editor: Xiu Xiu

Trong thang máy có vài người đàn ông, người bên cạnh Lục Đông Đình là Tổng giám sát Đông Thịnh, so với Lục Đông Đình nhiều hơn vài tuổi.

Tổng giám sát kia bị dáng vẻ mờ mịt vì giật mình của Tô Yểu làm cho vui vẻ, cho rằng cô đang khẩn trương, liền nói cười: “Ha, người này làm gì thế? Lãnh đạo đi thị sát, còn không mau biểu hiện cho tốt.”

Tô Yểu bận rộn đúng lúc có người cho cô cái thang, bị người ta cười nói chợt thấy cũng đúng, lập tức đưa ra phản ứng mà một người làm công nên có, khóe miệng nhếch lên, lễ phép kêu một tiếng: “Lục tổng, tổng giám sát Vương.”

Trong thang máy một nhóm bốn người đi đến phòng thị trường, Lục Đông Đình đi qua cô, mắt liếc nhìn cô đang cung kính nhường đường.

Lãnh đạo đột kích thị sát công việc, ngay cả không khí cũng trở nên căng thẳng, bóng dáng của Lục Đông Đình vừa biến mất giữa thang máy, Tô Yểu liền nghe tiếng cả phòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không bao gồm cô.

Lăng trì của cô bây giờ mới bắt đầu, sau khi Lục Đông Đình đi rồi, cô vẫn không yên lòng, không biết là anh sẽ khuyên cô từ chức thế nào, hay là trực tiếp quăng thư sa thải cho cô.

Tính tính của anh khó đoán, nhưng có thể xác định, anh sẽ tuyệt đối không lưu lại một người phụ nữ tâm địa không tốt lắc lư dưới mí mắt mình. Huống chi, hiện giờ cô có thể vào trong công ty, tùy thời có thể đưa nội dung video kia lên mạng, càng có sức uy hiếp lớn hơn với anh.

Nhưng Tô Yểu lại sóng yên bể lặng ở công ty đến lúc tan tầm.

Thời tiết buổi trưa ở Thượng Thành cực kỳ oi bức, đến lúc xế chiều mới dịu đi một chút, cơn mưa vui vẻ nhẹ nhàng kéo đến giống như đao kiếm rút ra khỏi vỏ.

Tô Yểu tan tầm, khi đó mưa rơi vẫn chưa ngớt, giọt nước đã thấm vào trên mặt, cô lao ra khỏi tòa nhà Đông Thịnh chạy đến chỗ bắt xe taxi, cả người đã ướt đẫm, lại đúng lúc đang tan tầm nên kẹt xe, hồi lâu cũng không thấy có chiếc nào.

Cô đang phiền não, thì có một chiếc SUV màu đen chậm rãi đứng trước mặt cô, Tô Yểu miễn cưỡng nhìn qua kính chắn gió thì thấy Lục Đông Đình ngồi sau tay lái, mưa gió đánh vào trên chiếc ô cô đang cầm phát ra âm thanh nặng nề, cùng với tiếng ngựa xe như nước bốn phía hỗn loạn khiến tâm tư của cô càng hỗn độn.

Người đàn ông trên xe có vẻ mặt cực kỳ rõ ràng, có việc muốn tìm cô nói chuyện. Nhưng hiện giờ Tô Yểu lại bất động, không biết lấy đâu ra uy hiếp mà lại hếch mặt lên vô cùng khí thế.

Cô rõ ràng quay mặt sang một bên, ra vẻ như không phát hiện.

Qua vài giây, di động trong túi kêu lên, Tô Yểu chần chờ mới tiếp.

“Lên xe, tôi có chuyện muốn nói.”

Tô Yểu thấy không thể tránh khỏi, nghĩ thầm, rằng giống như hai lần trước là được, bỏ điện thoại đi xuống bậc thang, nhưng diện tích lớn bị nước phủ lấy, vốn không thể thấy rõ, tự nhiên cô không để ý, một bước đi xuống, gót giày bị mắc kẹt trong khe hở cống thoát nước.

Tô Yểu nhấc chân rút ra ngoài, gót giày giống như bị kẹt bên trong, cô đang muốn ngồi xổm cúi người xem xét, thân hình cao lớn của người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh chân cô, trầm giọng nói: “Thả lỏng chân.”

Anh vừa dứt lời, Tô Yểu đã cảm giác được lòng bàn tay khô ráo dán ở trên mắt cá chân của cô, một tay kia nâng đáy giày cô lên.

Tô Yểu nhất thời sững sờ, cả người không thể khống chế lệch sang một bên, ô bị nghiêng mà nước đổ xuống rơi vào trên lưng Lục Đông Đình.

Anh có chút không kiên nhẫn: “giữ lấy ô.”

Tô Yểu khẩn trương kéo ô lại, lúc này mới phát hiện, áo sơ mi trắng của anh đã ướt đẫm, dính sát vào trên người, chỗ bả vai và bắp thịt mạnh mẽ có lực đều nhìn rõ ràng không sót thứ gì.

“Đứng vững rồi.”

Tô Yểu hoàn hồn, mới vừa nghe rõ anh nói gì, đột nhiên Lục Đông Đình liền dùng lực, cả người cô liền mất khống chế trong nháy mắt, theo bản năng chống lên bờ vai của anh để ổn định trọng tâm.

Lục Đông Đình chờ cô đứng vững, đứng dậy đi về phía xe, xoay người vặn mi nhìn chằm chằm cô đang đứng tại chỗ nói: “Ngày mưa còn đi giày cao gót làm gì.”