Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 18: Cậu vẫn cho những người phụ nữ lòng dạ khó lường tiếp cận cậu




Editor: Xiu Xiu

Lục Đông Đình mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình đứng ở đằng kia, quần áo đều màu trắng, khí chất thanh nhàn lười biếng, trên trán là vài lọn tóc ngăn mới khô được một nửa, nhìn bớt đi vài phần sắc bén, cả người xem ra trẻ đến vài tuổi, mạnh mẽ vô cùng.

Chỉ là cô không biết anh lặng yên không tiếng động đứng ở đó đã bao lâu, có nghe được nhiều không.

Cô tự kiềm chế nhịp tim đang đập bất an, xả môi cười hỏi: “Anh tắm xong rồi?”

Lục Đông Đình tùy ý liếc mắt nhìn qua, ngọn đèn thanh nhã trên hành lang bao phủ lên đỉnh đầu anh.

“gọi điện thoại cho ai?” Anh nói xong, mới đưa ngón tay đang kẹp thuốc lá lên hít một hơi, một đoạn khói bụi tán loạn rơi trên mặt đất.

Ánh mắt Tô Yểu nhìn theo những tro bụi này, nheo mắt lại.

Cô không trả lời, anh bước chân đến gần.

Trên người cô vẫn đang mặc áo tắm, quần áo giặt xong còn đang hong khô, nói cách khác, bên trong cô không có gì cả.

Tô Yểu xoay người hướng về đầu giường, điện thoại đặt ở tủ đầu giường, không dấu vết kéo ra khoảng cách với anh.

“Một người em họ, hỏi tình hình học tập gần đây của nó.”

Lục Đông Đình chỉ dừng tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên người cô, thâm thúy nghiên cứu, vài phần cười như không cười.

Anh cũng không nói gì, loại ánh mắt trầm ổn này, cực kỳ khiến cho người ta tâm phiền ý loạn bội lần.

Tô yểu sờ trán nói: “Cái đó, vừa rồi anh có điện thoại, tôi nói với người ta anh không ở đây, anh cũng nên gọi lại một chút./”

Lục Đông Đình theo bản năng nhíu mày một cái, Tô Yểu cho rằng anh không vừa ý cô nhận điện thoại của anh.

Cô nhún vai: “Không phải tôi cố ý động vào điện thoại của anh, nó cứ kêu mãi, tôi nghĩ có thể người ta có việc gấp.”

Lục Đông Đình càng nhíu mày: “Tôi lại chưa nói em gì cả.”

Tô Yểu thầm nghĩ tính tình của anh đúng là đầy đủ bất định, đợi anh bước chân ra khỏi phòng, Tô Yểu liền khóa cửa.

Bước chân của anh ngừng bên ngoài một chút, tiếng khóa cửa kia đúng là trái tai.

Tô Yểu xoa tay nắm cửa, mím môi, sau đó không khống chế được cười, chủ động dán lên là cô, hiện giờ lại phòng anh như phòng sói, xem như có tật giật mình sao?

...

Lục Đông Đình ngồi trên ghế sofa mở ra ghi chép cuộc gọi, một cuộc gọi chưa tiếp mà đã tiếp đến từ Giang Ngự Sênh, Lục Đông Đình gọi lại.

Chuông kêu hai tiếng đã được nối, Giang Ngự Sênh cố ý hỏi: “Vừa rồi sao cậu không nghe điện thoại?”

“Đang tắm.”

Giang Ngự Sênh: “... Nhanh như thế đã làm xong việc rồi hả?”

Lục Đông Đình không giải thích, chỉ không kiên nhẫn nói: “Có việc thì nói đi.”

Giang Ngự Sênh nở nụ cười hai tiếng: “Người vừa rồi là ai?” Nói xong anh dừng một chút, còn nói: “Nghe giọng nói không giống như là người nào đó, cậu có bạn gái rồi hả?”

“Không có.”

Giang Ngự Sênh nghĩ ngợi, cười như không cười: “Bạn tình?”

Lục Đông Đình nghe xong, từ trong lời nói của Giang Ngự Sênh muốn tìm một từ định vị, cuối cùng phát hiện không có cách nào xác định.

Anh quét mắt về phía cửa phòng kia đang đóng chặt, hí mắt thành khe hở, chậm rãi nói: “Người muốn kết hôn với mình.”

Giang Ngự Sênh không nói tiếp, lại mở miệng có thêm vài phần nghiêm túc: “Cậu vẫn cho những người phụ nữ lòng dạ bất chính tiếp cận mình sao? Cậu đã quên vị “người muốn kết hôn với cậu” lần trước nháo thành cái gì rồi hả?”

“Sao hả? Muốn lấy thân phận người từng trải truyền thụ kinh nghiệm cho mình sao?”

Giang Ngự Sênh lại im lặng một lúc, chắc là Lục Đông Đình kéo lên vết sẹo của anh: “Coi như mình chưa nói.”