Hồng Ảnh Tuyết Ngân

Chương 1-1: Tiết tử




 Đêm, trời đất tối đen như mực, không gian u ám khiến con người ta hít thở không thông.

Tuyết trắng tái nhợt rơi không bờ bến, vùi lấp hết thảy.

Một hắc y nhân bước đi trong đêm tối, tay gắt gao siết lấy một chiếc hộp, cảnh giác đưa mắt nhìn tứ phía. Đêm tuyết yên tĩnh tới mức hắn dường như nghe được cả tiếng tim đập nhanh đến dị thường của chính mình. Trực giác mách bảo cho hắn biết, nguy hiểm đang tới gần.

“Đem hộp lưu lại”. Một âm thanh êm tai vang lên, không biết là từ đâu vọng lại, nghe tựa như tiếng từ phía chân trời truyền đến.

Hắc y nhân gượng cười, cẩn thận nén xuống cảm giác hoảng hốt: “Ngươi có biết trong hộp này chứa cái gì hay không?”

“Biết. Cho nên ta bảo ngươi lưu nó lại.” Thanh âm vẫn lạnh như băng, không hề mang theo một tia cảm xúc.

“Ngươi có giỏi thì bước ra đây! Giả thần giả quỷ, lão tử không sợ!” Hắc y nhân hét lớn, đồng thời cố gắng giương mắt tìm kiếm nơi mà âm thanh phát ra.

“Ta không nghĩ sẽ giết ngươi.”

“Sao ngươi nghĩ kẻ bị giết không phải là ngươi?” Hắc y nhân lời còn chưa dứt đã uy thẳng một quyền tới kẻ đang đứng sau một núi tuyết. Núi tuyết kia lập tức tản ra, thân ảnh từ phía sau núi tuyết đột ngột vụt lên, bằng tốc độ nhanh đến kinh ngạc, kẻ kia thoắt cái đã đứng ngay sau lưng hắc y nhân. Hắc y nhân chợt thấy đằng sau lành lạnh, một đạo hàn khí bức người xông lên khiến tâm can hắn đột nhiên cứng lại.

“Đem hộp đặt ở trên mặt đất”. Âm thanh kia lại đưa ra mệnh lệnh.

Hắc y nhân cầm chiếc hộp chậm rãi đưa ra, đem hộp phóng lên mặt đất. Bỗng nhiên cổ tay hắn chuyển động, đưa ngón trỏ về hướng chốt nắp hộp có ý muốn mở.

Một đạo bạch quang lóe sáng như muốn cắt ngang bầu trời đêm, tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.

Bỗng bạch quang lóe lên rồi vụt tắt, bốn phía lại khôi phục cảnh sắc tối đen như cũ.

Hắc y nhân buông thõng tay, thân thể ngã nhào trên mặt đất, vùi vào trong tuyết. Máu thế nhưng không hề trào ra, tựa như trong nháy mắt đã bị đông cứng hết thảy. “Lệ Băng kiếm… Hoàn Kiếm sơn trang…”, hắc y nhân trước khi tắt thở đã mơ mơ hồ hồ phun ra mấy từ rời rạc này.

Kẻ giết người từ trên thi thể lấy đi chiếc hộp, nghênh ngang bỏ đi.

Gió nổi lên, tuyết trắng mang theo nhiều điểm đỏ tươi nhảy múa khắp trời.