Hồng Ảnh Tuyết Ngân

Chương 8: Vĩ thanh




Thích Thanh Ảnh mất tích, ngay cả mẫu thân của hắn cũng sẽ không bao giờ tìm được. Thủy Nương có lẽ đã hiểu được tâm ý của đứa nhỏ, cũng không tổn hao khí lực đi tìm. Nàng đối với bên ngoài phong tỏa tin tức Thích Thanh Ảnh cùng Tuyết Y Dao mất tích, tùy tiện tìm kẻ thế thân ngồi lên ghế minh chủ để nghe nàng ra lệnh, dù sao cũng chỉ là con rối, ai cũng như ai, mặt khác là để tìm thêm vây cánh thân tín, củng cố thế lực của chính mình. Không bao lâu sau, nàng sẽ thực hiện được giấc mộng của mình, biến thiên hạ anh hùng thành đồ chơi, thần phục dưới chân nàng.

Thời gian trôi qua cực nhanh, năm tháng như thoi đưa, nhoáng một cái đã đến cuối tiết xuân của năm kế.

Tại trấn nhỏ phía Bắc biên thùy, cách rất xa đao quang kiếm ảnh của võ lâm Trung Nguyên, không có đánh đánh giết giết giang hồ phân tranh, lại là chỗ giao thông yếu đạo, thương lữ có phần đông nên rất phồn hoa.

“Kẻ thối nào đến xin cơm, dám chắn trước mặt đại gia, còn làm dơ xiêm y của ta, người đâu, đánh cho ta!” Đầu chợ đột nhiên truyền đến một trận thanh âm huyên náo. Nguyên lai là một thiếu niên áo quần rách nát, có lẽ bởi vì đã quá mức mệt nhọc đói khát, đi đường không chú ý va phải một công tử nhà giàu. Mấy tên gia đinh độc ác tiến lên dùng quyền cước đấm đá, thiếu niên kia hoàn toàn không có năng lực phản kháng, bị đánh hai ba cái liền nằm bất tỉnh trên mặt đất, ói ra một bụng máu tươi. Công tử kia sợ gây ra tai nạn chết người liền kêu đám tay chân hoảng sợ rời đi.

Mọi người nhìn tên khất cái, cả hài cũng không có, áo quần rách nát không thể che đậy được một thân thể đầy sẹo, vừa rồi lại ói ra nhiều máu như vậy, chỉ sợ mệnh không còn giữ được lâu, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, trong lúc nhất thời không có ai dám đến nâng hắn dậy. May mắn có một đoàn huynh muội đi săn bắn ngang qua tâm địa tốt, đem thiếu niên kia về nhà giúp đỡ.

Thích Thanh Ảnh mộng một giấc mộng rất dài. Trong mộng hắn lại nhớ tới những ngày tháng còn cùng một chỗ với Tô Thiên Hồng.

“Diều ca ca, Diều ca ca, ngươi hôm nay mang ta đi chơi diều đi!” Một nam hài khoảng năm, sáu tuổi chạy theo sau một nam hài khoảng tám, chín tuổi la hét ầm ĩ.

“Tiểu tượng đất, như thế nào lại là ngươi? Ngươi không phải về nhà với nương sao?” Đại nam hài xoay người lại, nhìn thấy trước mắt là một tiếu nam hài xinh đẹp như một tiểu cô nương, “Tiểu tượng đất, ngươi xem trên mặt lại bẩn như vậy.” Hắn nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia, “Ta rất thích ngươi, ngươi đừng đi nữa, ngươi đi rồi ta sẽ không vui.”

“Ta cũng thích ở cùng Diều ca ca, nghe nương ta nói nếu kết thành vợ chồng là có thể ở cùng một chỗ. Diều ca ca, ngươi có nguyện ý cùng tiểu tượng đất vĩnh viễn cùng một chỗ không?”

“Nguyện ý. Nếu ngươi là nữ hài tử, ta nhất định sẽ thú ngươi.”

“Diều ca ca, ngươi xem bên kia giống như đang cháy, thật lớn a.”

“Nguy rồi, đó là hướng nhà của ta! Ta phải chạy đi nhìn xem. Tiểu tượng đất, ngươi cầm diều đứng ở chỗ này đợi ta.”

“Ân, Diều ca ca, ta chờ ngươi trở về.” Tiểu nam hài không biết là đã đợi bao lâu, thẳng đến khi thái dương xuống núi, nương đến tìm hắn, hắn vẫn là luyến tiếc không muốn rời đi. Nhưng Diều ca ca của hắn đã không có quay lại.

Thích Thanh Ảnh ý thức dần dần thanh tỉnh lại, đau xót từng đợt từng đợt trên người truyền đến, nhưng hắn cũng không để ý. Bằng trực giác hắn cảm thấy thứ hắn đang nằm lên rất quen thuộc, tản ra hơi lạnh tựa như hơi thở, là Lệ Băng kiếm, không sai. Hắn nở nụ cười, thản nhiên như vậy mà khoái trá tươi cười. Hắn rốt cục cũng tìm được rồi.

“A, vị tiểu huynh đệ này đã tỉnh lại.” Muội muội cao hứng nói, vội vàng rót một chén nước mang đến, “Đừng sợ, nơi này là chỗ của bọn ta, thấy ngươi té xỉu ở trên đường, bọn ta liền mang ngươi trở về.”

Lúc này lại có thêm một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cùng một bộ dáng chất phác hiền hậu như tiểu muội muội, dựa vào trên tường ngây ngốc cười nói: “Đại ca ta biết y thuật, bộ dáng lại tuấn tú thông mình, chờ hắn săn thú trở về sẽ đến xem vết thương cho ngươi.”

“Các ngươi sống ở nơi này sao?” Thích Thanh Ảnh dò hỏi.

“Ta cùng tiểu muội là ở ngọn núi này đã lâu, đại ca từ mấy tháng trước mới đến nơi này. Lúc đây hắn đã cứu bọn ta thoát khỏi bầy sói, tựa như thần tiên mang bọn ta bay đi, bọn ta thật sự bội phục, sau đó liền nhận hắn làm đại ca. Hắn hiện tại ở một chỗ với bọn ta, thường hay lên núi săn thú, hắn bản lĩnh lớn lắm, mãnh thú gì cũng đánh thắng được…”

Thích Thanh Ảnh nghe lời tán dương của huynh muội bọn họ về vị đại ca kia, nghĩ thầm: ‘Tô Thiên Hồng a Tô Thiên Hồng, không nghĩ tới ngươi một thân công phu thế nhưng lại cam tâm ở lại nơi này làm việc săn bắn.’ Bỗng nhiên hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một thân ảnh cao ngất quen thuộc hiện ra, người nọ dường như cách cửa sổ cũng thấy được hắn, chần chừ một chút vẫn là đi vào trong phòng.

“Ca, ngươi đã trở lại.” Muội muội chạy đến tiếp nhận con mồi trong tay đại ca, “Ca, hôm nay bọn ta ở chợ cứu được một người mang về.”

Tuy rằng mặc quần áo vải thô, làn da vì phơi nắng cũng đen đi ít nhiều, nhưng Thích Thanh Ảnh không cần xem cũng biết đó chính là Tô Thiên Hồng.

Tô Thiên Hồng thấy thiếu niên áo quần tơi tả, vẫn cứ gầy gò như vậy, khuôn mặt tái nhợt, cả người đầy vết sẹo kia cho dù hóa thành bụi hắn cũng nhận ra được. Hắn ôn nhu nở nụ cười: “Tiểu tượng đất, ngươi vẫn còn chờ Diều ca ca chứ?”

(Toàn văn hoàn)