Hồng Nhan Loạn

Chương 13: Điềm báo




Mùa xuân năm Thiên Tái thứ hai, án “Hộ Quốc tự” cuối cùng cũng có hồi kết, vì điều tra không tìm ra chứng cứ xác thực, cuối cùng lâm vào bế tắc đành phải gác sang một bên không thể giải quyết. Tuy vậy, tin đồ lan truyền Hoàng hậu có liên quan tới án này, ít lâu sau Hoàng thượng mở cuộc đại thanh trừng, bãi quan rất nhiều người thuộc phe quốc trượng khiến trong triều ngoài nội xôn xao bàn tán. Ngược lại, thế lực của gia tộc Huỳnh phi trên triều lại càng vững vàng, thêm vài phần, lẽ đời “thứ tiêu bi trường”(1) nhất bên thăng, nhất bên giáng, phong quang phủ quốc trượng đã hư hao ít nhiều.

(1) Thứ tiêu bi trường: Nghĩa đen ý chí việc bên này mất, bên kia mới sinh ra; là mối quan hệ tỷ lệ nghịch, bên này giảm thì bên kia tăng.

“Ít ra cấm quân bao vây quanh tẩm cung của Hoàng hậu cũng lui cả rồi, ngôi vị Hoàng hậu vẫn được bảo toàn, chẳng thể cưỡng cầu thêm gì nữa.” Tay ngọc ngón nhỏ thuôn dài bẻ một nhành liễu mơn mớn mới nhú, nhè nhẹ đưa tới trước mặt, đã nghe xuân ý dạt dào trong hương liễu tinh khôi, Quy Vãn hé ra nụ cười thờ ơ, buông nhành liễu, quay đầu hỏi quản gia: “Không còn chuyện gì nữa chứ?”

Quản gia cúi đầu, giọng nói đều đều cứng nhắc không mảy may trầm bổng tuôn ra như đã học thuộc: “Thưa không còn chuyện gì khác, nửa tháng nay dân chúng xôn xao bàn tán nhất vẫn là chuyện vụ án “Hộ Quốc tự” mà thôi.”

“Bên ngoài cứ việc truyền tụng, truyền đến nhiều đến chán cũng không vấn đề gì.” Quy Vãn cười cười. Quả nhiên chuyện Lâu Triệt hứa với nàng đã thành sự thực, Hoàng hậu giữ yên được địa vị, hậu cung tránh được một phen phong ba dậy sóng, mọi sự theo tiết trời mùa xuân mà tiến triển theo hướng tốt đẹp. Nghĩ vậy, một niềm phấn chấn bừng nở trong lòng Quy Vãn.

“Phía Hoàng hậu thế nào, có phản ứng gì không?”

“Thưa không có gì!” Quản gia vẫn điễm tĩnh bẩm báo: “Không có bất kỳ phản ứng nào, hậu cung đã yên ắng lại như thường.”

Cắm nhành liễu vào trong bình hoa, tùy tiện chỉnh sửa một chút, Quy Vãn cảm thấy an lòng, khối đá lớn đè nặng tâm can đến nay đã trút được xuống. Nửa tháng trôi qua, chuyện vẫn canh cánh trong lòng từ ngày diện kiến Hoàng hậu đến nay xem chừng đã được giải quyết êm thấm, khóe miệng Quy Vãn cong lên một đường, vẽ ra một nụ cười. Đang muốn truyền quản gia lui xuống, nàng bỗng cảm thấy mọi chuyện có gì đó thật lạ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ổn. Tính cách Hoàng hậu khéo léo lại luôn biết giữ chừng mực, nhưng một lời đã nói ra nhất định phải làm cho kỳ được mới thôi, đúng chuẩn mẫu người ngoài mềm trong cứng, người đã nói phải xuống tay giết Huỳnh phi, lẽ nào giờ đột nhiên dừng tay bỏ cuộc sao?

Không thể nào, nhất định người chỉ ẩn nhẫn đợi thời cơ tốt nhất mà thôi. Nghĩ tới đây, gương mặt tú mỹ mang nét cười thê lương của Hoàng hậu lại một lần nữa hiện lên trước mắt. Quy Vãn bất giác gia tăng lực đạo, nhành liễu trong tay phát ra một tiếng “tách”, thân đã lìa đôi. Nàng cúi đầu, ngắm nhành liễu tơ, có gì mỏng manh yếu ớt nhường ấy, mày liễu khẽ chau, nàng xoay người phân phó quản gia: “Phái thêm người giám sát nhất cử nhất động phủ quốc trượng, có động tĩnh khác thường lập tức báo lại cho ta.” Sự yên ả dị thường hiện tại đem tới cho nàng một cảm giác bất an, chừng như cảm giác an ổn trước một trận gió mưa mù mịt đất trời, nàng không thể không có phòng bị.

Hoàng hậu à, Hoàng hậu, ngàn lần vạn lần người tuyệt đối không được liều.

Quản gia kinh ngạc, ngẩng đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm khó có thể luận bàn là gì. Lần đầu tiên Quy Vãn bắt gặp một chút xao động trên gương mặt bình thản của bị quản gia già, nàng nhìn lão, hỏi: “Sao vậy?”

Quản gia lại cúi đầu, mọi biểu cảm trên gương mặt phút chốc biến mất, ông ta đáp một lời gọn ghẻ: “Thưa vâng, tiểu nhân sẽ phái người ngày đêm giám sát phủ quốc trượng.” Thật là kỳ quái, mới sáng nay Tướng gia có lệnh truyền, đến nay phu nhân cũng phân phó hệt như vậy, không biết có nên bẩm lại hay không, quản gia phân vân, há miệng muốn nói nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thôi, rốt cuộc bao nhiêu lời đành nuốt lại trong lòng.

Thấy quản gia đã lặng lẽ rời đi, Quy Vãn lại chăm chú ngắm nhìn nhành cây mới trẩy, bàn tay nâng lấy nhánh cây mảnh mai, lòng kìm không đặng buông một tiếng than: “Trời đã sang xuân, cớ gì còn lạnh đến vậy?”

* * *

Cỏ non xanh biếc vùng Yên, cành dâu xanh ngả ở bên đất Tân.

Lòng em đau đớn muộn phiền, phải chăng là lúc phu quân nhớ nhà. (2)

(2) Nguyên văn: “Yên thảo như bích ti, Tân tang đê lục chi” và “Đương quân hoài quy nhật, thị tiếp đoạn trường thi”, trích từ bài thơ “Xuân tứ” (Ý xuân) của Lý Bạch, Tản Đà dịch.

Lời vừa dứt đã nghe một tiếng ngâm vịnh du dương họa theo, dáng người uyển chuyển dịu dàng mang theo ý cười hờ hững như gió thoảng như mây trôi.

Quản Tu Văn buông bút, xoay người lại, quả nhiên thấy Quy Vãn đã đứng bên hiên tự lúc nào, hắn nở nụ cười bắt chuyện: “Phu nhân, có chuyện gì mà hạ cố tới tây sương(3) thế này?”

(3) Tây sương: Mái tây hay chái tây. Tứ hợp viện là kiểu kiến trúc truyền thống của người Trung Quốc, trong đó phòng chính phía nam là nơi chủ nhân ngôi nhà ở, phòng ở hai bên gọi là chái nhà. Chái đông (đông sương) thường là nơi ở của con cả, chái tây (tây sương) là nơi ở của con thứ.

Gặp nụ cười trong sáng thuần chân cùng câu hỏi vô cùng chân thành của hắn, Quy Vãn khoan thai bước vào thư phòng tây sương, tủm tỉm cười: “Trạng nguyên gia tương lai cớ gì lại ngâm vịnh “Xuân tứ” thế này?” Mỗi lần nhìn thấy nụ cười trong veo động lòng người của Quản Tu Văn, nàng lại không kiềm được lòng muốn trêu chọc hắn vài câu, thật không tưởng được bản thân vẫn còn cái tính cách nhí nhảnh trẻ con như vậy.

Quản Tu Văn đã sớm bị hai chữ “Trạng nguyên” mài cho dày mặt, hắn ung dung vòng qua bàn sách, đáp lời Quy Vãn: “Xuân tứ” vốn là bài thơ tuyệt bút, hiện tại vừa đúng xuân phong tam nguyệt, thành ra có phần tức cảnh mà sinh tình thôi.”

Nhận thấy lời giải thích của hắn có phần gượng gạo, “Xuân tứ” vốn là bài thơ bày tỏ nỗi lòng nhớ thương của người thiếu phụ vò võ ngóng trông phu quân trở về, làm sao có thể khiến hắn tức cảnh sinh tình được chứ. Bỏ qua những suy nghĩ lặt vặt trong đầu, Quy Vãn không quá chấp nhất, nàng ngồi xuống ghế cho khách trong thư phòng, nghiêng người, hỏi Quản Tu Văn: “Tháng sau triều đình mở cuộc thi rồi, ngươi đã chuẩn bị rồi chứ?”

“Tất thảy đã chuẩn bị xong cả rồi.” Quản Tu Văn ngượng ngùng nớ một nụ cười ngây thơ, khiêm tốn đáp: “Hy vọng có thể đậu khoa thi này.” Chỉ là trước mặt nữ tử này, hắn mới có thể tự nhiên bày tỏ hết tất cả suy nghĩ, cảm xúc thật ra, có phải vì nàng chính là người đã thay đổi vận mệnh của hắn hay không?

Quy Vãn đã nghe Lâu Triệt nói hắn có tài đáng bậc Trạng nguyên từ lâu nên không có chút nào kinh ngạc, ý cười vẫn nồng đậm trên môi: “Ta muốn hỏi ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng dấn thân vào chốn quan trường hay chưa?” Lời nàng nói ra nhàn nhã thảnh thơi tựa như đang đàm luận chuyện nhỏ nhặt trong nhà.

Quản Tu Văn giật mình, nhất thời không biết đáp ra sao, hắn chăm chú nhìn Quy Vãn, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến nhập quan trường, có điều, vẫn chưa tìm được thứ khiến bản thân cảm thất đáng để gìn giữ, chở che.” Lời nói nhẹ bẫng thoát ra mang theo niềm tiếc nuối mênh mang và nỗi cô tịch không thể gọi tên.

Tình cảnh của thiếu niên này cũng không khác bản thân mình bao nhiêu, ý nghĩ ấy lướt qua óc Quy Vãn, không có niềm tin kiên định làm mục tiêu, con đường sau này sẽ càng gập ghềnh khó đi đây. Thiếu niên trong sáng thuần chân như nước rồi sẽ có ngày bị nhuộm đen thành hồ mực sao? Quy Vãn có chút lo lắng nhìn Quản Tu Văn, chất vấn: “Nếu có một ngày ngươi phát hiện ra tình cảm của bản thân mâu thuẫn với hoàng quyền, ngươi sẽ chọn cái gì, vứt bỏ cái gì đây?” Cũng chẳng biết vì sao nàng đột nhiên muốn hỏi hắn vấn đề này - một vấn đề mà chính nàng cũng chưa có được đáp án thỏa đáng. Thiếu niên này không có hậu thuẫn, không vướng bận vòng danh lợi chính trị, lại thêm cơ duyên xảo hợp khiến hắn biết được chân tướng một số sự việc, nên nàng mới có thể hỏi hắn những lời này, không mang gánh nặng, không cần lo lắng hậu quả.

Nghe nàng hỏi, Quản Tu Văn trước sau vẫn ngơ người ngây ngốc. Hắn không biết nên trả lời nàng ra sao, chuyện mắt thấy ba tháng trước tới giờ vẫn còn in hằn rõ nét trong ký ức, ngoài Quy Vãn không còn ai biết được chuyện này, đây là bí mật riêng của hai người bọn hắn, cũng chính là chiếc chìa khóa vận mệnh của hắn. Giữa những cơn mơ, hắn đã mấy phần hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm ấy, giữa đêm đen trùng trùng, cô gái kia bắt gặp hắn, nàng đã hỏi hắn, hỏi rằng ngươi có nguyện ý rời bỏ gánh hát theo ta hay không? Nhất định khi đó bị quỷ dẫn lối, ma đưa đường nên hắn mới dám bất chấp sự thật rằng mình chẳng biết gì về nàng, không biết nàng rốt cuộc là ai, thậm chí khuất trong bóng tối nên ngay cả nhãn diện, bộ dạng của nàng cũng chưa trông rõ, vậy mà hắn lại lập tức nguyện ý theo nàng.

Mỗi lần hồi tưởng lại chuyện hôm đó, hắn liền cảm thấy vô cùng buồn bực, vẫn không thể hiểu nổi vì sao hôm đó mình lại đáp ứng nhanh như vậy? Lẽ nào vì sợ chết? Đó chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ mà thôi. Rốt cuộc, nguyên nhân thật sự của quyết định ấy là gì tới giờ hắn vẫn mơ hồ không biết. Thật rối rắm.

Thấy Quy Vãn lộ ý cười nhàn nhạt chờ hắn hồi đáp, hắn chợt nghĩ, không hề hối hận quyết định kia. Nếu bây giờ cho hắn cơ hội chọn lại, hắn nhất định vẫn chọn như vậy, miễn là có thể được nhìn thấy nét mặt tươi cười như hoa này. Lòng đã trấn định, hắn đáp: “Tiểu nhân cũng không biết phải chọn ra sao.” Hai đáp án không phải hoàn toàn đúng, nhưng cũng đâu có sai, trong hoàn cảnh ấy lựa chọn có ích gì.

Lòng ôm chút thất vọng, Quy Vãn không nói gì, nàng cũng hiểu rõ trong trường hợp này muốn lựa chọn không phải chuyện đơn giản, thế nhưng nàng vẫn mong ai đó có thể cho nàng một lời đáp hay ít nhất cũng có thể gợi ý cho nàng lời giải cho vấn đề này, để nàng còn có thể vững vàng đối mặt với những phong ba bão táp trong tương lai.

Khẽ lắc đầu hai lượt, nàng nghiêng mặt trông về phía cửa sổ, miệng khẽ ngâm nga:

“Gió xuân quen biết chi mà, cớ chi lọt bức màn là tới ai?”(4)

(4) Nguyên văn: “Xuân phong bất tương thức, hà sự nhập la vi”, trích “Xuân tứ” của Lý Bạch, Tản Đà dịch.

Quản Tu Văn nghe tiếng thơ mà lòng rung động, đây là hai câu cuối trong bài “Xuân tứ” của Lý Bạch, mà Quy Vãn ngâm lên, mang theo vài phần xa xôi và mênh mang, lẽ nào nàng gặp chuyện khó khăn gì sao? Hắn nhịn không được phải cất tiếng hỏi: “Phu nhân, người gặp chuyện gì phiền lòng ư?”

“Phải!” Quy Vãn thẳng thắn đáp, “Rất nhiều chuyện phiền lòng.” Nửa tháng trôi qua rồi nhưng Hoàng hậu vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì, nàng bắt đầu có chút bất an lo lắng.

Quản Tu Văn khẽ cau mày, ôn hòa hỏi: “Còn chuyện gì có thể khiến phu nhân phiền lòng được đây?” Lẽ nào là chuyện của Thừa tướng? Ba tháng trước, cảnh ở hoa viên bất ngờ đập thẳng vào mắt, tới giờ lòng hắn vẫn có chút bài xích với Lâu Triệt.

Quy Vãn chợt muốn thử nhận thức của hắn về tình hình triều chính ra sao, nàng cất tiếng hỏi: “Ngươi biết sự kiện “Hộ Quốc tự” chứ?”

Quản Tu Văn âu sầu không thôi, nở nụ cười ẩn giấu hàm ý hỏi lại nàng: “Hộ Quốc tự, ý phu nhân muốn nói tới chuyện Hoàng hậu và Huỳnh phi cùng lên chùa dâng hương lần này sao?”

“Sao cơ?”

Quy Vãn thất kinh, còn tưởng mình đã nghe nhầm, mày liễu chau lại, giọng nói trầm xuống: “Khi nào, bao giờ Huỳnh phi và Hoàng hậu cùng đi dâng hương?” Giọng nói đầy mông lung, không xác định nổi, vì sao chứ? Vì sao nàng không hay biết chút gì về chuyện này, có phải trong chuyện này còn có hiểu nhầm, hay là…

Quản Tu Văn nhận thấy phản ứng hơi kỳ lạ của nàng, hắn từ tốn giải thích: “Từ ba hôm trước, Huỳnh phi và Hoàng hậu cùng tới chùa bái Phật dâng hương, lễ tạ thần linh, qua đó bình ổn nốt dư âm dai dẳng sau sự kiện “Hộ Quốc tự”. Chuyện này khắp lượt kinh thành ai ai cũng biết, mọi người còn có chút hiếu kỳ, làm thế nào mà hai kẻ thù không đội trời chung lại có thể sánh bước cùng lễ chùa dâng hương.”

Quy Vãn thất thần, hàm ý dâng cao ngùn ngụt, nàng đã hoàn toàn hiểu được vấn đề ẩn khuất ở đây. Nhất định là Hoàng hậu muốn động thủ nên mới lấy cớ đi dâng hương để kéo Huỳnh phi cùng rời kinh thành, bởi vì chỉ khi đó người mới có thể xuống tay. Tất thảy sự tình, Lâu Triệt đã nắm rõ rồi, nên quản gia mới che giấu sự thật, tất cả tin tức bẩm báo mỗi ngày đều là lừa gạt nàng. Vấn đề trọng yếu là, Lâu Triệt đã hiểu thấu toan tính của Hoàng hậu, giờ đây Hoàng hậu thua là chuyện không còn gì phải nghi ngờ. Càng nghĩ càng thấy sự tình quá đỗi nghiêm trọng, hai phe tranh đấu tất có một bên thất bại, hơn nữa Hoàng hậu lại càng dễ dàng thua thiệt. Từ xưa tới nay, tranh đoạt vương quyền, kẻ thất bại thường chỉ còn một con đường, nghĩ tới đây trái tim Quy Vãn lạnh xuống.

Nàng vụt đứng bật dậy, giọng nói lạnh lẽo, mất hẳn đi nét nhàn nhã thong dong lay động lòng người thường thấy: “Hai người họ đã rời kinh được mấy ngày rồi sao? Đi từ ba ngày trước ư?”

Quản Tu Văn bị động tác bất ngờ của nàng dạo cho kinh khiếp một phen, hắn cuống quýt: “Phải ạ, đã rời đi từ ba ngày trước. Theo tính toán thì sáng sớm mai sẽ trở về.” Không hiểu chuyện gì khiến Quy Vãn đột nhiên tái mặt, nhưng trông thái độ cũng đủ hiểu sự tình vô cùng nghiêm trọng.

Không được, Quy Vãn xoay người lao vọt ra ngoài, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Vội vã tóm lấy cánh tay Quy Vãn, Quản Tu Văn cũng có phần kinh ngạc nhìn xuống tay mình, vừa rồi hắn không kịp suy nghĩ gì đã đưa tay bắt lấy tay nàng, thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem động tác này mạo phạm cỡ nào, chỉ là hắn không thể cứ đứng trơ đó nhìn nàng hoảng hốt rời đi. Quản Tu Văn lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cánh tay bất ngờ bị tóm lại, lực đạo mãnh liệt khiến Quy Vãn thoáng đau đơn, cơn đau giúp nàng thanh tỉnh ít nhiều. Nghe tiếng thiếu niên bên cạnh hỏi hsn, nàng định thần tự nhủ giờ khắc này không thể hoảng loạn, cần phải thật bình tĩnh, vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế. Mặt gợn lên một nét cười, nàng căn dặn thiếu niên: “Tu Văn, mau giúp ta kiếm một chiếc xe ngựa, đừng dùng xe trong phủ, cũng đừng kinh động tới quản gia và mọi người. Ta cần ra ngoài.”

Có lẽ do một tiếng gọi Tu Văn kia khiến trái tim hắn khẽ rung lên, hoặc cũng có thể do ánh mắt ẩn giấu niềm bất lực của nàng khiến Quản Tu Văn không dám hỏi thêm gì nữa. Thấy Quy Vãn đã dần dần bĩnh tĩnh lại, hắn lập tức chạy ra ngoài.

Một khắc sau đã thấy một chiếc xe ngựa vội vã lướt qua con đường lớn trước cổng Tướng phủ, để lại bụi vàng cuồn cuộn mịt mù phía sau. Chiếc xe hối hả lao đi trong tiếng bánh xe cuồng dã nện xuống mặt đường.

Xe ngựa rung lắc điên cuồng khiến Quy Vãn cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng phải nín nhịn, phải chịu đựng. Một tay bám chắc càng xe, thân mình cúi thấp, nàng tận lực suy nghĩ mọi chuyện, nàng mơ hồ có thể nhận ra rốt cuộc Hoàng hậu sẽ ra tay như thế nào. Từ lâu đã nghe nói phủ quốc trượng có âm thầm nuôi dưỡng một đội tử sĩ vô cùng lợi hại, nhất định lần này sẽ dùng cách ngăn đường cướp của giết người. Làm như vậy có thể thoái thác được trách nhiệm, giữ được tính mạng của quốc trượng, ý Hoàng hậu là vậy chăng? Có điều, còn bản thân Hoàng hậu sẽ ra sao đây? Người đã sớm hạ quyết tâm phải lấy cái chết để đền mạng, lẽ nào…

Trái tim rung lên theo nhịp xe ngựa xóc nảy trên mặt đường, Quy Vãn cảm thấy lòng rừng rực như lửa đốt, lần trước Lâu Triệt đã đáp ứng mong muốn của nàng nên mới bỏ qua cho Hoàng hậu. Lần này, chàng tuyệt không thể hạ thủ lưu tình thêm nữa.

Lòng lạnh giá quá! Phải làm gì đây? Như vậy làm sao có thể kịp ngăn cản Hoàng hậu? Lẽ nào không còn ai có thể giúp nàng được sao?

Đang lạc giữa dòng suy nghĩ miên man, bỗng xe ngựa dừng lại, nàng thầm bực bội, trầm giọng hỏi mã phu: “Có chuyện gì vậy? Tại sao dừng lại?” Nàng giờ không thể chậm trễ thêm được nữa.

Giọng mã phu sợ sệt truyền tới: “Thưa đã tới Bắc môn, ở đây đang có tra xét.”

Đã tới cổng thành rồi sao? Kéo rèm qua, nàng nhìn ra ngoài, binh lính bên cổng thành đang nhất nhất kiểm tra, đảo mắt một vòng lại thấy một nhóm người dáng vẻ tướng lĩnh túm tụm bên cạnh không biết đang sôi nổi bàn tán gì. Trong đó có một người - là Lâm Thụy Ân.

Vị thiếu niên tướng quân trong ấm ngoài lạnh, thiên hạ đệ nhất tướng quân, người duy nhất đủ sức đối chọi với Lâu Triệt giữa triều đình. Thấy người này, trái tim Quy Vãn rộn ra niềm vui đâng ngập trong lòng, được cứu rồi.