Hồng Nhan Loạn

Chương 63: Lững lờ nước lặng trôi xuôi – 3




“Phu nhân… Phu nhân!” Tiếng gọi già nua xen lẫn âu lo của lão quản gia vượt tường vọt tới, thấp thoáng lúc xa lúc gần, lọt đến tai Quy Vãn, tựa như tiếng vọng trời cao, giải quyết được tình thế bức bách trước mắt của nàng. Ngoài hẻm thấp thoáng bóng thị vệ, tất thảy hướng cả về phía xe ngựa.

Mắt thấy thị vệ đang xông tới, Quy Vãn thầm nghĩ, lúc này đúng là cơ hội tốt để thoát thân, những muốn xoay người rời gót, nhưng chân vừa nhúc nhích cảm giác tê dại xộc lên, nhấc chân khó nhọc. Giữa lúc trì hoãn ấy, Trịnh Lưu thu lại tư thế nhàn nhã, buông mình nhảy vọt khỏi xe, uyển chuyển như rồng uốn mình, gấp gáp tiến lại, mạnh tay nắm lấy tay nàng, Quy Vãn không hề phòng bị, lập tức bị y kéo sát tới bên người, kinh ngạc nhìn vào ánh mắt bén nhọn sáng quắc của y.

“Hắn có thể, lẽ nào trẫm thì không?” Liếc thấy dáng vẻ nàng chừng như muốn bỏ đi, y chán nản thất vọng, bất chấp thời gian địa điểm hết thảy đều không phù hợp, bất chấp thị vệ kề cận nhận ra điểm khác thường, đều khựng lại, sững người giữa đương trường, tay chân luống cuống, y trước sau chỉ đăm đắm nhìn nàng, như thể muốn tìm ra chút vết dấu trên gương mặt ấy, cái nhìn chăm chú không màng tất cả, cuồng dại si mê.

“Không thể, bởi vì người không phải Lâu Triệt!” Cổ tay bị y siết chặt, cảm giác như điện chích nhói lên từ cổ tay rồi lan khắp cơ thể, đau âm ỉ, nàng nín nhịn, lời lẽ không mảy may yếu thế, lộ ra ngạo khí.

Soi thấy trong đáy mắt trong veo của nàng chính là nét mặt cuồng nộ của bản thân, Trịnh Lưu càng thấy lòng rừng rực như lửa đốt, so với câu trả lời vừa nhận được, chẳng bằng cùng nàng úp úp mở mở, cũng sẽ không giống như lúc này, buông không được, lại không thể không buông. Đôi mắt thăm thẳm u tối khép hờ, dửng dưng lãnh đạm nhưng càng kéo dài tình cảnh ấy càng thấy dây dưa thống khổ, ngay cả nụ cười nho nhã tự tại của y cùng nhuốm màu khổ sở.

Một tay tóm lấy cằm nàng, liếc thấy mấy sợi tóc tơ bị gió cuốn qua mơn man trên môi nàng, y khẽ thở dài, ánh mắt càng tối thẫm, cúi đầu chực hôn lên dung nhan ấy.

Tim Quy Vãn nhói lên loạn nhịp, vội vàng ngửa mặt ra sau cố gắng né tránh dục vọng của y, cánh tay không bị nắm giữ tỳ lên ngực y, muốn đẩy ngược ra. Không ngờ y trước sau vẫn chẳng nhúc nhích, tránh mặt không được, y đã gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng hóa thành nồng nàn.

“Hoàng… Hoàng công tử”. Bên cạnh không biết kẻ nào lên tiếng, chen ngang vào con hẻm nhỏ, Trịnh Lưu bỗng choàng tỉnh, môi chếch qua, khẽ hôn lên má Quy Vãn. Rồi lại cúi đầu nhìn xuống, trông mặt nàng thoáng chút xót xa, bèn buông tay.

Thoát được ra ngoài, Quy Vãn vội vã lùi lại một bước thật dài, bọn thị vệ đã vây thành vòng quanh xe ngựa, gã thủ lĩnh ái ngại nhìn Trịnh Lưu, há miệng rồi không biết nên nói gì. Tiếng động bên phía cổng Tướng phủ đã vơi bớt, lâu rồi chưa thấy tiếng người báo tên hoa, người vây quanh tò mò xem xét đã dần tản đi, chốc lát nữa thôi sẽ có người rẽ qua con hẻm nhỏ này, tình cảnh như vậy, phải làm sao đây?

Ý thức rõ ràng chẳng thể lưu lại lâu nữa, Trịnh Lưu thu lại thái độ tà nịnh, ý tình nồng nàn giấu trong con ngươi tối thẫm, nhìn về phía Quy Vãn, vành môi mỏng mím chặt, khẽ gợn lên một vòng cung, ánh mắt sáng rực, ẩn hàm lạnh giá.

“Xem ra sự dung túng của trẫm dành cho nàng… đã vượt xa cả dự liệu của trẫm rồi.” Trịnh Lưu cười đùa hệt như tự giễu, “Nhưng cái giá cho chuyện này, nàng chưa chắc gánh nổi, Quy Vãn…” Những lời cuối cùng dịu dàng như ma chú rời miệng, y vung tay áo, không buồn quay đầu lại một lần, bước thẳng lên xe, tấm rèm đen tuyền lại rủ xuống, chặn toàn bộ ánh mắt nhìn vào.

Đầu kia con hẻm, ngựa đã sớm được dắt ra, thị vệ nhanh chóng nhảy vọt lên ngựa, xà ích giương roi, xe ngựa vòng đi, tiếng bánh xe lộc cộc hòa cùng tiếng vó ngựa rộn vang, càng lúc càng khuất xa.

Quy Vãn quay lưng lại, hướng về phía đầu hẻm, cổ tay vẫn đau xót chưa dứt, vén tay áo lên, lộ ra một mảng cổ tay trắng ngần hằn rõ vết tay đỏ ửng, bên rìa còn chút tím tái. Khẽ vuốt nhè nhẹ, Quy Vãn thở dài, tính tình Hoàng thượng vốn thâm trầm khó dò, hôm nay càng ngông cuồng liều lĩnh, thoắt giận thoắt buồn, dao động không ngừng…

“Phu nhân…” Nhanh chân tiến lại, lão quản gia lộ ra dáng vẻ mừng rỡ, “Phu nhân, người vừa đi đâu sao? Tìm suốt nửa ngày không thấy, lão còn tưởng… Phì, phì, người xem cái miệng lão, toàn nói những lời không ra sao.” Lải nhải một hồi, lão lại gần, phát hiện sắc mặt Quy Vãn tái nhợt, liền thất kinh.

“Phu nhân? Làm sao vậy? Người gặp chuyện gì ư?”

“Không có gì, trong phủ ồn ào quá, ta ra ngoài đi dạo giải sầu.” Khẽ cười che giấu.

Gật đầu hùa theo, lão quản gia chôn hết thảy mọi nghi vấn trong lòng, phu nhân là báu vật trong tay Tướng gia, hạ nhân như lão chỉ biết chuyên tâm hầu hạ, không dám nhiều lời can thiệp.

“Tướng gia đâu?” Theo lão quản gia trở lại phủ, thấy bốn bề đều là hạ nhân trong Tướng phủ bận rộn tíu tít, người chen hoa, hoa tôn thêm người, nơi nơi chốn chốn đều phủ ngập hoa như gấm dệt, thế nhưng trước sau lại chẳng thấy bóng dáng chủ nhân Tướng phủ.

“Tướng gia còn bận nghị sự với mấy vị quan viên tới thăm trong thư phòng.” Vẫy tay khe khẽ, kêu hạ nhân đem ghế tới, đặt xuống một chỗ kín đáo trong vườn hoa, để Quy Vãn ngồi xuống, vừa có thể nghỉ ngơi vừa có thể ngắm hoa tiêu sầu.

“Thư phòng có những ai?” Thờ ơ lên tiếng hỏi, Quy Vãn tựa mình vào ghế, một tay chống bên má, thu hết cảnh sắc tuyệt đẹp trong sân vào mắt.

“Thưa có mấy vị đại nhân trong các bộ ở kinh thành, còn có các vị Tuần phủ Hạ Tương, Hà Nam, Thanh Châu, ngoài ra…” Cung kính kể hết từ đầu chí cuối, riêng đến người cuối cùng lại có vẻ ấp úng.

“Còn có ai?” Quy Vãn nhướng mày.

Lại gật gật thêm vài cái, lão quản gia dáng vẻ bất đắc dĩ, phân trần: “Hôm nay có một kẻ rất kì quái, tặng hoa không ngớt, còn tự xưng anh tài kinh bang tế thế, Tướng gia còn triệu kiến hắn, mời thẳng đến thư phòng nghị sự…” Có lẽ chưa từng gặp qua sự tình kì dị cỡ ấy, trong lời lão quản gia cũng ẩn chứa vô số tò mò.

Khẽ “ừ” một tiếng, Quy Vãn không lên tiếng bình luận, yên lặng ngồi đợi trong vườn, đợi mãi đợi mãi, đến tận khi mặt trời gác bóng, đèn đuốc sáng rực lên. Có lẽ không chịu nổi nặng nề, cửa thư phòng cuối cùng cũng bật mở. Nối đuôi nhau túa ra một đàn quan viên hoặc trẻ hoặc già đai ngọc áo gấm, ai nấy nét mặt nghiêm trang cung kính, ra đến cửa còn nhỏ to thì thầm gì đó với nhau. Vài người liếc mắt thấy trong sân có bóng người, bèn tò mò trông lại, thấy Quy Vãn ngồi giữa muôn hoa, đều kinh ngạc vô cùng, rồi như lập tức nhớ ra điều gì đó, mặt mày biến sắc, quay đầu lại, cắm cúi bước đi, thẳng ra cửa viện.

Ra sau cùng là một gã trai vận áo vải, người này vốn dĩ chẳng có gì bất thường, có điều theo gót một đám quan viên phục sức hoa lệ, lại thấy có chút kì lạ. Quy Vãn lập tức nhận ra gã chính là kẻ kì quặc mà lão quản gia nhắc tới, chỉ thấy hắn trông thấy mình, không lộ biểu cảm gì, tựa như không thấy, rồi cũng theo những kẻ khác, nối gót rời đi.

Chờ đến khi quan viên đã đi cả, Quy Vãn mới đứng lên, thong thả tiến về phía thư phòng, chưa bước lên thềm, cửa thư phòng đã hé mở, Lâu Triệt bước ra.

“Quy Vãn?” Gói trọn hương thơm cả vườn thược dược, Lâu Triệt mỉm cười nhìn nàng.

Bước lên bậc thềm, Quy Vãn điềm nhiên mỉm cười: “Phu quân bận rộn quá rồi…” tựa như oán than.

“Chờ lâu lắm không?” Nắm lấy tay nàng, chậm rãi hướng thẳng về phía phòng khách, “Cứ ăn cơm đi không cần chờ ta, cẩn trọng thân thể, đừng để bản thân bị đói.”

Khẽ tựa vào chàng, lòng thật kiên định, Quy Vãn mỉm cười không đáp.

Phòng khách đã sáng đèn rực rỡ, Linh Lung đứng cạnh bàn, vừa thấy hai người tiến tới vội vã phân phó hạ nhân dâng cơm lên. Một bàn nóng hổi toàn đồ ăn ngon lành, chỉ ngửi hương cũng thấy thèm thuồng mấy phần.

Ly tách leng keng, thấy Lâu Triệt uống cạn hai chén rượu, Quy Vãn thầm thấy quái lạ, buông bát ngọc, hỏi: “Phu quân, hôm nay tâm tình tốt vậy, gặp chuyện gì vui sao?”

“Một người!”, nhìn làn nước trong veo sóng sánh trong ly, Lâu Triệt lên tiếng: “Hôm nay gặp được một người rất có ích cho ta.”

Chính là gã trai vận áo vải đó ư? Lại có thể khiến Lâu Triệt tán thưởng đến vậy: “Ồ! Theo lời phu quân nói, tài năng hơn cả Quản Tu Văn sao?”

Nghe đến cái tên đó, chén rượu trên tay Lâu Triệt buông xuống bàn, thoáng hiện vẻ chán ghét. Ngay phút đầu Quản Tu Văn xuất hiện trong phủ, chàng đã cảm thấy giữa bản thân và hắn có một khoảng cách không gì xóa bỏ được, quả nhiên hiện tại minh chứng tiên liệu của chàng. Kẻ ấy thủ đoạn tàn nhẫn, hành động quyết đoán, nghiễm nhiên là nhân tài mới xuất hiện trong triều, hiện tại thành tựu chưa đủ, chờ qua một thời gian nữa, tất thành mối họa lớn. Đối với hắn, Lâu Triệt cực kì chán ghét, không phải vì thế lực của hắn càng lúc càng mạnh lên, mà là ánh mắt hắn, trong veo như nước lại mang theo chút khờ khạo si mê.

Thứ si mê kia tựa hồ là vì Quy Vãn… Lòng càng thấy buồn bực, đột nhiên lại nghe Quy Vãn hỏi như vậy, có vẻ thản nhiên, Lâu Triệt thư thái, đáp lời: “Người này không có tài Trạng nguyên, khác hoàn toàn với Quản Tu Văn.”

Khẽ trề môi, Quy Vãn bật cười thành tiếng: “Lẽ nào hắn là tướng tài?” Nhìn dáng vẻ của gã trai áo vải, có vẻ không giống tướng tài, so với Lâm Thụy Ân, rõ ràng còn thiếu chút gì đó…

“Hắn dẫu rằng võ công cao cường, nhưng không có tài điều binh khiển tướng!”, thấy thái độ thoáng chút hờn giận của Quy Vãn, Lâu Triệt thoáng giật mình, chẳng ai ngờ được, đã thành thân hơn ba năm rồi, mỗi lần thấy nàng uyển chuyển mỉm cười như vậy, tim chàng vẫn nhói lên rộn rã, tựa hồ có được như vậy đã thỏa mãn lắm rồi, “Tài năng của hắn ở chỗ có thể lật đổ bất kỳ kẻ nào trong triều.”

Thấy Quy Vãn vừa nghe xong liền cau mày, Lâu Triệt giải thích: “Có được hắn cũng coi như có được một gia tộc. Nàng có nghe qua họ Thư ở phương Nam chưa?”

Tựa hồ từng đọc qua trong những bản ghi chép ngắn gọn của Tam Nương, loáng thoáng nhớ Tam Nương bình luận rằng gia tộc này xuất thân võ lâm, nhưng lại có tài kinh doanh, của cải vô số. Quy Vãn nhìn Lâu Triệt: “Họ Thư ra sao?”

“Gia tộc này người tài vô số, làm việc kín kẽ, chỉ vài năm nay thi triển tài năng khắp phương Nam, tiền đồ xán lạn.”

Có được một người liền có cả gia tộc, hóa ra là ý này, ngụm canh cuối cùng trôi xuống họng, Quy Vãn ngẩng đầu, nhìn Lâu Triệt, vốn muốn kể hết cho chàng những chuyện đã xảy ra hôm nay, thế nhưng, tình cảnh trước mắt xem ra không phải lúc, lòng thở dài một tiếng, thôi, thôi đi, Mâu thuẫn trong triều kịch liệt lắm rồi, tội gì lửa đổ thêm dầu, mâu thuẫn giữa chàng và Hoàng thượng càng sâu sắc, chỉ e những ngày tháng bình yên đã hết rồi…

Thấy dáng vẻ lo lắng nhuốm trên ấn đường nàng, Lâu Triệt dịu dàng hỏi: “Nàng thấy không khỏe sao?”

Lắc đầu, Quy Vãn mỉm cười: “Ngồi lâu trong hoa viên, hương hoa làm đầu thiếp ong ong rồi.”

Nhìn vẻ mệt mỏi lộ trên mình nàng, Lâu Triệt xót xa không thôi, đứng dậy, nắm lấy tay nàng: “Nếu mệt mỏi quá thì đừng gắng gượng, mau về phòng nghỉ ngơi.” Đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, thoáng ngừng lại trên mái tóc, thấy nàng đứng lên, bèn vòng tay ôm lấy vòng eo thon.

Dẫu biết Quy Vãn chẳng hề yếu đuối, chàng vẫn bất tri bất giác muốn ấp ủ chở che nàng trong vòng tay mình.

Hiện giờ thế cục không an ổn, chỉ còn một tòa Tướng phủ này, như chiếc thuyền cô độc giữa sóng cồn, mặc cho ngoài kia tranh giành cấu xé đến đâu, nơi này vĩnh viễn chim hót hoa nở.

Khả năng trở tay mà hô phong hoán vũ của chàng, đổi lấy, có chăng chỉ là một mảnh an nhàn, nắng mai vừa hé, được thấy Quy Vãn soi gương trang điểm, nội viện ngoại viện, được thấy Quy Vãn râm ran nói cười…

Một đời ngây ngất mê say quyền vị, chỉ mình chàng biết, có được quyền thế tuyệt không dễ dàng, nhưng mất đi chỉ trong khoảnh khắc.

“Phu quân đang nghĩ ngợi chuyện gì?” Vòng qua hành lang, thẳng đến cửa phòng, Quy Vãn nghiêng đầu nhìn Lâu Triệt.

Lâu Triệt vuốt nhẹ gương mặt nàng, thì thầm: “Yên chi điểm ngọc(1).” Đẩy cửa bước vào, thắp nến lên, bên trong lập tức sáng bừng, rèm tơ chăm gấm, đèn lồng lưu ly đung đưa, bàn trang điểm gỗ lim tinh xảo.

(1) Yên chi điểm ngọc: Một trong số các giống thược dược Trung Quốc, ngoài ra còn rất nhiều loại khác như Ngân kim tú hồng bào, Tuyết nguyên hồng hoa, Tuyết ánh đào hoa…

Cởi bỏ dần từng món trang sức, suối tóc đen huyền chảy tràn xuống vai, ánh mắt Quy Vãn long lanh: “Xem ra phu quân thực sự yêu thích thược dược.” Yên chi điểm ngọc này vốn là một giống thược dược, hôm nay trong phủ nhận được không ít.

Nụ cười của nàng đúng như vén mây thấy trăng, kể không hết lời phong lưu tao nhã, Lâu Triệt lặng thinh, yên ắng nhìn nàng tẩy hết son phấn, chì kẻ trên mặt, mái tóc dài phiêu diêu, cực kì thoải mái.

Ôm lấy nàng, đặt xuống giường, kéo chăn phủ kín người, thấy nàng khép chặt rèm mi, đến tận khi hơi thở đều đều, dáng vẻ đã rõ đang say ngủ, chàng mới bình tâm lại, nhẹ hôn lên má nàng, cười khẽ mà thì thầm: “Yên chi điểm ngọc kia đâu phải để nói thược dược.” Lưu luyến trông mãi không rời, rồi mới đứng dậy, ra khỏi phòng.

Ở trong phòng có cảm giác mới chỉ nửa khắc trôi qua, ra đến cửa mới hay, trăng đã treo đầu nhành liễu.

Vị quản gia già nua và Lâu Thịnh đang đứng ở cửa viện, thấy Lâu Triệt ra khỏi nội viện, hai người đều cung kính cúi đầu.

“Nghe nói hôm nay có người gửi tặng một chậu mẫu đơn?” Trầm giọng hỏi, trong nụ cười nhàn nhạt của Lâu Triệt chứa vài phần lãnh khốc.

“Thưa vâng.” Quản gia theo phía sau chàng, cùng hướng về phía phòng nghị sự, “Nghe nói do một vị lão gia ngồi chiếc xe ngựa qua đường dâng tặng.”

“Hôm nay phu nhân đã gặp những ai?” Quy Vãn có vẻ bất an, mặc dù chàng bất động thanh sắc, vẫn ghi khắc trong lòng.

“Cái này…” Trán lấm tấm mồ hôi, lão quản gia úp mở đáp, “Phu nhân có ra ngoài một lát, có lẽ ra cổng ngắm hoa…”

Hừ lạnh một tiếng cắt lời lão, Lâu Triệt ngoảnh đầu sang bên trái: “Lâu Thịnh!”

Lâu Thịnh lặng lẽ tiến thêm hai bước, sát tới đằng sau.

“Điều tra được gì rồi?”

“May mắn không làm nhục mệnh.” Tiếng đáp lời rắn rỏi vang vọng.