Hồng Nhan Loạn

Chương 69: Ngọc đốc – 4




Tháng Giêng năm Thiên Tái thứ năm.

Quân doanh Nỗ tộc, giữa lúc tia nắng ban mai đầu tiên trong ngày chiếu xuống mặt đất.

“Vương!”, đội trưởng đội thị vệ bước nhanh vào trại, sắc mặt đỏ gay, có vẻ cực kỳ phấn khích, “Đã điều tra rõ ràng tình hình trong Đốc Thành, không khác lời người nói bao nhiêu.”

Gia Lịch nghe vậy ngẩng đầu, lướt qua đội trưởng, nhìn ra ngoài thấy đất trời một mảng trắng xóa tuyết phủ, lấp lánh tinh khôi, vầng dương buổi sớm vừa hé rạng, giống như cướp hết đi mọi sắc màu trên thế gian, nhuộm tất cả trong một sắc đỏ tươi như máu.

“Khả Trạm, gọi các vị Tướng quân đến đây.”

Đáp lại hắn là một tiếng vâng sang sảng vang dội, thị vệ trưởng lập tức rảo bước rời lều trại. Gia Lịch cầm cuộn da dê trong tay, tỉ mỉ vuốt ve biểu tượng những đường ngang ngõ tắt rõ rành rành trên mảnh da nọ, không kiềm chế được niềm kích động trong lòng, ngón tay hơi run run. Bố phòng chi tiết của quân đồn trú biên giới Khải Lăng đang mở rộng trước mắt, đầu ngón tay chạm tới, thấy bừng lên cảm giác nóng rực. Giấc mộng trăm năm qua của Nỗ tộc, tựa hồ nằm gọn trên một mảnh da dê này đây.

Siết chặt cuộn da dê trong tay, Gia Lịch chậm rãi nhắm mắt lại, thiên binh vạn mã, trống giục sấm rền, đều lượn quanh trước mặt. Hắn và huynh trưởng tranh đoạt suốt nửa năm, đăng cơ lên ngôi, chẳng phải chỉ để chờ dợi một ngày như hôm nay thôi sao?

Hơn mười vị Tướng quân Nỗ tộc theo thứ tự lục tục kéo vào lều chủ soái, thấy Vương của mình đang lim dim nhắm mắt dưỡng thần, không ai dám lên tiếng. Tư thái kia của Gia Lịch giống như một con sư tử đang say ngủ, ngửa mặt giữa trời xanh, im lìm không nói nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy uy nghiêm khó lường. Một tháng trước, Gia Lịch từ Đốc Thành trở về, liền tuyên cáo cho toàn quân chuẩn bị chiến tranh, hôm nay hơn chục vị tướng lĩnh cao cấp trong quân Nỗ tộc nhận được thông báo đến nghị sự cũng không ngoài việc đó. Mấy vị tướng lĩnh trẻ tuổi hừng hực phấn chấn, kẻ già cả nửa mừng nửa lo, hai bên đền im lặng ngồi trong doanh trướng, cẩn trọng đánh giá tình hình hiện thời.

“Chư vị, hôm nay là ngày vui, vì sao tâm sự trùng trùng như vậy?” Mở mắt ra, nhìn tướng lĩnh ngồi cả bên dưới, Gia Lịch cười hỏi.

Bị con mắt sắc lẹm như chin ưng cũa hắn lướt qua, các tướng lĩnh đều chấn kinh, viên tướng lớn tuổi nhất lên tiếng: “Vương, nghe nói người muốn tấn công Khải Lăng quốc phải không?”

“Đúng vậy.” Gia Lịch ngắn gọn thẳng thắn thừa nhận toan tính trong lòng.

“Vương, làm vậy là vô cùng liều lĩnh rồi. Khải Lăng là mãnh hổ trên mặt đất, còn Nỗ tộc chúng ta là hùng ưng trên bầu trời, mặc dù hai bên thường xuyên giao tranh, nhưng chúng ta chẳng thể chiếm được nửa phần lãnh thổ của bọn chúng. Một khi xảy ra chiến tranh tổng lực, đối với Nỗ tộc ta là bất lợi lớn...”

Vung tay lên, chặn đứng lời nói của viên tướng già, Gia Lịch ném cuộn da dê đang cầm trong tay về phía các tướng lĩnh: “Đây là bố phòng quân đội biên giới của Khải Lăng, các ngươi xem xem.”

“Vương, thứ này, làm sao mà người có được?” Mấy viên tướng trẻ tuổi là kẻ đầu tiên nhận cuộn da dê, lật giở cùng xem, ai nấy đều hào hứng phấn chấn. Có thứ này, với bọn họ mà nói như thêm một ngọn đèn sáng. Binh pháp có câu “Biết người biết ta”, chính là thứ đạo lý này.

Ánh mắt Gia Lịch sáng bừng hào quang, nói: “Suốt trăm năm qua, Khải Lăng luôn tự cho mình là Thiên triều, chiếm tất cả đất đai màu mỡ phì nhiêu, tận dụng những nguồn tài nguyên tốt nhất, để cho Nỗ tộc chúng ta vất vả nơi cực Bắc này, chịu thiên tai khổ sở. Dân chúng Khải Lăng uống rượu ngon, đàn bà con gái Khải Lăng mặc thứ tơ lụa tốt nhất, còn dân chúng ta ăn ngô khoai, nữ nhân của chúng ta mặc quần áo tự may tự dệt, tất cả những chuyện ấy là công bằng sao? Mà lúc này đây, cơ hội của chúng ta đã tới, Hoàng đế và Thừa tướng Khải Lăng đang tranh giành sống chết trong kinh thành, lực lượng phòng thủ phương Bắc bị điều về chốt giữ gần kinh thành, thừa dịp bọn chúng tranh giành lẫn nhau, đúng là cơ hội tốt cho chúng ta cướp lấy một rẻo phương Bắc.”

Gia Lịch nói một hồi như vậy, khiến các tướng lĩnh đang ngồi dưới cũng hừng hực dậy sóng trong lòng, chốc lát sau, một vị Tướng quân lên tiếng: “Vương, Lâm Thụy Ân của Khải Lăng đang trú ở Đốc Thành, lúc này chúng ta tấn công ải Ngọc Hiệp, nhưng ải Ngọc Hiệp phòng thủ chắc chắn, hơn nữa còn nắm trong thế dễ thủ khó công, chờ bọn chúng điều binh trở lại, chẳng phải chúng ta...”

“Ai nói chúng ta sẽ tấn công ải Ngọc Hiệp, chúng ta sẽ đánh thẳng vào Đốc Thành.” Gia Lịch mỉm cười, nhìn tướng lĩnh bên dưới xôn xao bàn tán, hắn nói chắc như chém đinh chặt sắt: “Quân trấn thủ Đốc Thành chỉ có ba vạn, trong đó có tám ngàn tân binh Lâm Thụy Ân đang huấn luyện, so với đi đánh vào ải Ngọc Hiệp, chi bằng đối đầu với Lâm Thụy Ân, cướp lấy Đốc Thành.”

Hắn giơ tay lên, thị vệ trưởng đứng bên cạnh đã mở bản đồ treo trên tường, tất cả cùng xúm lại, lấy làm kinh chấn vì phương kế kì lạ này. Từ xưa tới nay, Đốc Thành là chốn liền kề giữa Khải Lăng và Nỗ tộc, nhưng vì là nơi hẻo lánh đến cực điểm nên thường được coi là chốn giao thương buôn bán, không phải nơi động binh đao. Không phải chưa từng có ai nghĩ đến chuyện đánh Khải Lăng qua đường này, nhưng từ Đốc Thành mà đi, nhất định phải vòng một đường rất xa, huống hồ hiện tại Lâm Thụy Ân đang ở Đốc Thành, những chuyện khác không tính đến, ai nấy đều rõ rành rành quân đội tinh nhuệ nhất của Khải Lăng quốc chính là Lâm gia quân. Hủy được Lâm Thụy Ân, cuộc chiến này có ý nghĩa hơn hẳn việc đoạt được một thành trì. Hơn nữa, lúc này Khải Lăng đang mâu thuẫn nội bộ kịch liệt, đúng là cơ hội cực tốt trời giành cho Nỗ tộc.

Gia Lịch chỉ trỏ trên bản đồ, giảng giải tất cả chiến lược trong cuộc chiến lần này, các tướng lĩnh vây xung quanh đều gật đầu tín phục, mấy viên tướng già ban đầu còn chút do dự, giờ phút này nghe xong kế hoạch đều không hẹn mà mỉm cười, đúng như lời Gia Lịch nói, lần này đích thực là cơ hội ngàn năm có một ông Trời ban cho.

“Lâm Thụy Ân hiện đang luyện binh, cách Đốc Thành hơn nửa canh giờ cưỡi ngựa, chúng ta vây hãm thành giết hắn trước, đồng thời bao vây Đốc Thành. Đốc Thành là chốn hẻo lánh, vây hãm rồi sẽ chặt đứt tất cả mọi liên lạc với Khải Lăng, lấy đây làm cơ sở, chúng ta mưu sự Nam tiến. Một tháng trước ta đã bí mật ra lệnh chuẩn bị tuyên chiến, một tháng nay đã dần dần cấm thương nhân Nỗ tộc vào Đốc Thành.”

Nghe hắn an bài chi tiết cẩn mật như vậy, các tướng lĩnh đều vui vẻ phục tùng, ai nấy sôi sục ý chí chiến đấu, Gia Lịch phân công nhiệm vụ cho từng người, tất cả đều phấn chấn rời lều chỉ huy, chuẩn bị tác chiến. Chỉ riêng một vị tướng già vẫn chưa chịu rời trướng, đây là lão tướng trung thành nhất của Nỗ vương lúc sinh thời, nổi danh hành sự cẩn trọng. Lão nhìn Gia Lịch hồi lâu mới hỏi: “Vương, lần này chuẩn bị đều nhằm vào tình hình của Khải Lăng. Nắm rõ được tình hình như vậy, không biết Vương lấy được tin tức từ đâu?”

Thầm khen cho người trước mắt hành sự cẩn trọng, Gia Lịch biết lão là cựu thần đức cao vọng trọng, không dám giấu giếm: “Là tin tức do một vọng tộc của Khải Lăng cung cấp cho.”

“Vì sao bọn chúng bán đứng đất nước mình, quay sang giúp đỡ chúng ta chứ?” Vị tướng già vẫn chưa hết hồ nghi.

“ Bọn chúng không hề muốn giúp đỡ chúng ta!” Gia Lịch mỉm cười giải thích, “Chẳng qua chỉ muốn đoạt lấy quyền cao của Khải Lăng mà thôi, nhưng Khải Lăng kia văn có Thừa tướng Lâu Triệt, võ có Tướng quân Lâm Thụy Ân, bọn chúng cần gạt bỏ hết những kẻ đó mới mong đạt được mục đích. Lúc này có tiết lộ quân tình cho chúng ta cũng chỉ vì muốn mượn tay ta triệt hạ Lâm Thụy Ân mà thôi, sau đó bọn chúng sẽ xua quân tới đánh đuổi chúng ta, như vậy, Hoàng đế Khải Lăng sẽ không thể không nể vì chúng mấy phần.”

Vị tướng già nghe vậy, cảm thán không nguôi: “Tâm tư người Khải Lăng đúng là thâm trầm đáng sợ... Có điều, Vương đã biết rõ mưu toan của chúng, còn muốn tình nguyện trở thành công cụ cho chúng mượn dao giết người nữa sao?”

“Chỉ cần chúng ta tiến được vào trong quan, sự tình đã không còn nằm trong tầm khống chế của chúng nữa rồi. Hơn nữa, giờ đây không có sự trợ giúp của chúng, chúng ta sẽ chẳng khinh địch mà nhập quan, chỉ cần chúng ta bao vây Đốc Thành, không cần chặn đường truyền tin, gia tộc kia cũng ắt phải giữ tin tức không lộ ra ngoài. Bọn chúng lợi dụng chúng ta, ta có thể lợi dụng ngược lại chúng, ngài nói có phải không? Ba Đan Tướng quân...”

Tới giây phút ấy mới thực sự cảm thấy bội phục kẻ vãn bối này từ tận đáy lòng, lão tướng Ba Đan đứng dậy, quỳ rạp xuống đất, tay phải đặt lên ngực: “Nỗ vương vĩ đại của ta, có Trời cao phù hộ, Đại Nỗ tộc ta tất sẽ đánh đâu thắng đó, vạn điều thuận lợi.”

Tiến lại nâng lão dậy, Gia Lịch vén rèm, hai người cùng bước qua cửa, vầng dương buổi sớm đỏ ối đã treo cao trên bầu trời, hắt ánh sáng rực rỡ xuống nền tuyết trơn bóng, gió bấc rít gào, bụi tuyết tung bay, Gia Lịch nhìn quân đội đang gấp gáp điều động phía ngoài trại, lòng khoáng đạt khoan khoái, chỉ về phía trước mặt, nói với lão tướng đứng cạnh: “Tuyết dày như vậy, cũng vừa hay giấu được tiếng vó ngựa, chúng ta một đường kéo xuống phía Nam, ba ngày sau, nhất định phá được Lâm Thụy Ân.”

Giọng hắn sang sảng, trước quân doanh im bặt như tờ, quân lính đã được các tướng lĩnh phổ biến kế hoạch hành động lần này, giờ đây nghe được tiếng hô sang sảng của Gia Lịch, đều giương cao trường mâu trong tay, hét vang: “Nỗ tộc tất thắng, tất thắng!”

Khắp núi non rền vang tiếng thét gào, từng đợt từng đợt, vọng thẳng tới trời cao.

Lúc mặt trời đứng bóng là lúc Nỗ quân bắt đầu hành động, kỵ binh đi trước dẫn đường, trang bị áo giáp trường mâu chầm chậm lướt qua một dải bình nguyên. Hàng ngũ sắp xếp chỉnh tề, dòng người nhất nhất nối đuôi nhau tiến bước thành một đoàn dài dặc đen đúa vắt ngang thế giới ngút ngàn sắc trắng, hướng về phía Đốc Thành.

Cuộc tiến quân ấy vén màn cho “Cuộc chiến Ngọc Đốc” thảm khốc, mà dân chúng tại Đốc Thành vẫn không hề hay biết. Đang độ tháng Giêng, còn mải đốt pháo, tặng nhau những lời chúc tụng tốt lành, nở nụ cười tươi rói động lòng người giữa mộng đẹp rượu nồng.

* * *

Trong ánh trăng mờ, hào quang cuối cùng bị bóng đêm thăm thẳm nuốt trọn, dần dần siết chặt dần dần lại gần, như sương như khói, ùn ùn kéo tới, mang theo tiếng rít gào ghê rợn, tuôn thẳng vào mặt...

Mở choàng mắt ra, Quy Vãn thở hổn hển, hơi thở dồn dập, hóa ra chỉ là một giấc mơ, lại khiến người ta run rẩy hãi hùng, lưu lại sau cùng chỉ là nỗi run sợ, cuốn sách trên tay rớt xuống nền đất, phát ra một tiếng nho nhỏ. Nàng cúi mình, nhặt sách lên, thấy cánh tay mỏi nhừ, chẳng thể ngờ được chỉ đọc sách cũng khiến bản thân chìm vào mộng mị được. Đứng lên, hoạt động chân tay một chút, mở cửa, ngoài hiên vang lên một tiếng pháo nổ “đoàng” vang dội, đột nhiên khiến nàng thoáng giật mình.

Tiếng nhà nhà vui vẻ chào đón Tết sang truyền lại, nàng lắng nghe, môi hé ra một nụ cười nhàn nhạt. Đây là cái Tết đầu tiên nàng xa rời kinh thành, nàng còn nhớ rõ trong Tướng phủ, những ngày Tết nhất này, Lâu Triệt sẽ vô cùng bận rộn, ngày ngày đều phải tiếp đãi vô số quan viên đến chúc mừng. Chiều đến, chàng sẽ mang thật nhiều trân bảo đến cho nàng xem, vật quý giá bày ra trước mắt để nàng lựa chọn, uống một ngụm Mai hoa tửu hương thơm mê người, cả hai sẽ cùng trò chuyện tán gẫu, nói hết sự trên trời dưới đất. Mệt mỏi, nàng sẽ tựa mình nằm xuống một chiếc ghế lớn, đến khi tỉnh lại, câu đầu tiên của chàng là: “Xem nàng kìa, có tí dáng vẻ nào của Thừa tướng phu nhân không?”

Chuyện xưa như mới hôm qua, đến giờ, đã là cảnh còn người mất...

Ngàn dặm quan ải xa xăm, chàng có được bình an hay chăng? Tướng phủ hoa mai vẫn nở rộ, vẫn ngát hương như trước chứ?

Ở nơi này, mỗi ngày trôi qua đều không có gì khác biệt, sáng thức dậy lúc mặt trời hé rạng, tối đi ngủ khi mặt trăng ló mình, nhìn mây trôi rực rỡ, chỉ không biết chàng đang ở kinh thành, có đang ngẩng đầu ngưỡng vọng thiên không cùng thiếp hay chăng...



“Ca ca...”

Chéo áo bị ai đó kéo kéo, Quy Vãn buông lơi tâm tư xa xăm, cúi đầu nhìn xuống, là đứa nhóc con của Lý Thẩm nhà bên, bụ bẫm kháu khỉnh, thông minh nhu thuận, đôi mắt tròn xoe trong veo, cứ theo quần áo mặc trên người, liền gọi Quy Vãn là “Ca ca”...

“Ca ca à, ra ngoài chơi đi...” Kéo được Quy Vãn ra ngoài, thằng nhóc vui mừng ra mặt, hai người một lôi một kéo thẳng ra đường lớn, khắp nơi rạng lên những gương mặt mừng vui, sắc đỏ ngập tràn khắp chốn. Quy Vãn ngơ ngáo nhìn ngang ngó dọc khắp cảnh tượng náo nhiệt trên đường, hơi tò mò, liếc mắt nhìn, thấy Lâu Thịnh âm thầm theo dõi phía sau, biết rằng đang được y bảo vệ cẩn thận, nàng mới an tâm nhìn quanh.

“Phu nhân, đông người lắm. Chúng ta đứng xa một chút.” Thấy đứa bé buông tay Quy Vãn ra, chạy tới chơi đùa cùng đám bạn của nó, Lâu Thịnh tiến lại nhắc nhở.

“Ừ.” Quy Vãn gật đầu cười, nhìn dòng người qua lại trên đường, đang định xoay mình trở về, đột nhiên nói: “Kỳ lạ, ngươi có nhận ra không, sao hôm nay người Nỗ qua lại ít hẳn?”

Lâu Thịnh nghe nàng nói vậy liền quan sát đường lớn một lúc lâu mới đồng tình: “Quả vậy, so với lúc chúng ta đến đây đã ít đi rất nhiều.” Những lời này nói ra vô cùng hàm súc, lúc hai người đến đây, có thể bắt gặp thương nhân Nỗ tộc khắp nơi trên phố, có điều hiện tại, cơ hồ đã tìm không thấy một bóng thương nhân Nỗ tộc nào nữa.

“Phu nhân lo rằng hôm đó kẻ mà người thấy thực sự là Nỗ vương Gia Lịch sao?” Hôm ấy lúc quay về, Quy Vãn đem việc đã thấy kể lại cho y hay, y cũng lấn cấn mãi không sao giải thích nổi, xét theo thân phận hiện tại của Gia Lịch, hoàn toàn không thể xuất hiện ở nơi này. Lúc ấy có lẽ chỉ là phu nhân hoa mắt mà thôi, thế nhưng giờ đây nỗi lo âu trong lòng càng lúc càng thấy có cơ sở.

Đốc Thành là đường giao thương buôn bán, không thể trở thành chốn giao tranh binh lửa, huống hồ Nỗ vương mới đang cơ chưa lâu, có thể dụng binh ngay lúc này được sao?

Lâu Thịnh thầm cân nhắc các khả năng, càng nghĩ sâu, càng cảm thấy không thể giải thích được, nhìn về phía Quy Vãn, thấy nàng cũng đang cau mày, tựa hồ do dự khó quyết.

“Phu nhân...” Lâu Thịnh gọi khẽ.

“Ta biết rồi, ta còn muốn xem xét thêm chút nữa.” Ngắt lời y, Quy Vãn mỉm cười, nàng biết rõ ý của Lâu Thịnh, muốn mau chóng báo lại chuyện này cho Lâm Thụy Ân. Y đối với Lâm Thụy Ân cũng bởi Lâm Nhiễm Y, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, cho nên mới vô cùng coi trọng chuyện này. Nhưng cứ theo tình cảnh trước mắt, nàng chẳng có nửa phần bằng cớ, huống hồ bản thân chỉ là một người đàn bà tầm thường, lấy thân phận gì mà nhắc nhở Đại tướng quân.

Ba ngày sau, quân doanh ngoại ô Đốc Thành.

“Công tử, quân sư chúng ta hiện đang bận việc, xin các vị ngồi đây chờ một lát.”

Trong một quân trướng bình thường, gã lính tuôn xong một tràng báo cáo như đã học thuộc sẵn, đưa mắt lén lút nhìn Quy Vãn vài lần, phát hiện mặt nàng không hề biến sắc mới ngượng ngùng lui ra.

Nâng tách trà lên, uống một ngụm nhỏ, phát hiện trà đã nguội lạnh, vài ba lá trà vàng vọt lơ lửng trong tách, Quy Vãn thầm bực bội trong lòng, sao nàng không nhận ra chứ, đây rõ ràng là quân sư kia cố tình khiến nàng thấy khó chịu. Bản thân suy trước tính sau nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành quyết định, thôi thì hiểu lầm cũng được, buồn lo vô cớ cũng được, vẫn muốn báo lại những điều ngờ vực cho Lâm Thụy Ân, thế mà giờ đây lại bị đối xử như vậy.

Bực bội, định phất tay áo bỏ đi, trong tay áo chợt rớt ra một miếng ngọc màu trắng, nàng cầm lên, ngắm nghía giây lát, lại nhẫn nại ngồi xuống. Trên đời này, thêm hoa trên gấm thì nhiều mà trong tuyết tặng than cực ít, Lâm Thụy Ân đã mấy phen giúp đỡ, nàng hà tất vì chuyện nhỏ nhặt mà làm lỡ chuyện chính yếu.

Thấy nàng ngồi xuống, Lâu Thịnh thầm thở phào.

Rất lâu sau đó, rèm trướng mới lần nữa được vén lên, quân sư nho nhã lịch thiệp chậm rãi tiến vào, thấy Lâu Thịnh và Quy Vãn ở đó, lập tức lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, kế đó liền mỉm cười vui vẻ tiến lại: “Ta còn tưởng là ai, quý khách hiếm thấy, hóa ra là Lâu phu nhân... đại giá quang lâm!”

Biết rõ những lời ấy phần nhiều chỉ là hư tình giả ý, Quy Vãn vẫn mỉm cười dịu dàng như lan: “Khách sáo quá, quân sư mới là đại quý nhân, muốn gặp mặt một chút quả thực không dễ dàng gì.”

Cười ha ha mấy tiếng, quân sư miệng than khách sáo, làm như không hiểu được lời châm chọc của Quy Vãn: “Không biết phu nhân đến đây có điều gì chỉ giáo?” Người đàn bà này quả thực không đơn giản, phu nhân nhà quan lại bình thường, làm sao chịu được thứ cáu giận vô cớ như vậy, thân phận nàng ta cao quý vô cùng, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn đến vậy, âu cũng hiếm thấy trong số nữ nhân.

Không hề vòng vo, Quy Vãn kể lại chi tiết tất cả những điều mình chứng kiến và vẫn ngờ vực suốt một tháng trước, suy nghĩ khúc chiết, lại thêm miệng lưỡi linh hoạt, quân sư là kẻ thông minh, lập tức nhận ra hàm ý trong đó.

Nghe xong, quân sư cau chặt mày, có vẻ như không dám tin, rất lâu sau mới nảy ra một câu hỏi: “Thật vậy chứ?”

Quy Vãn đương nhiên không trả lời câu hỏi ngu xuẩn của y, có ai đem chuyện quốc gia đại sự như vậy ra để đùa giỡn được chứ. Quân sư đứng lên, sắc mặt lạnh băng, bước luẩn quẩn mấy bước, thỉnh thoảng lại quay sang dò xét Quy Vãn và Lâu Thịnh, chỉ thấy bọn họ thái độ vô cùng tự nhiên bình thản, đành nhẹ giọng than một tiếng: “Lâu phu nhân, xem ra, trước mắt cần mời phu nhân tạm lưu lại quân doanh một đêm rồi.”

Sự tình lần này vô cùng trọng đại, quân sư cũng sợ phải gánh vác trách nhiệm, giữ nàng lại trong quân, vạn nhất việc này có sai lệch gì đó, y đại khái có thể đem Quy Vãn ra, đổ cho Thừa tướng phu nhân tung tin sai lạc. Lão hồ ly này quả thực xảo quyệt, nghĩ như vậy, Quy Vãn thẳng thắng, gật đầu nhận lời.

Người ở ven sông, sao tránh khỏi ướt giày, đến giờ một mảnh hảo tâm, lại rước lấy một phần hôi tanh, xem ra, muốn làm người tốt cũng chẳng được. Nụ cười trộn lẫn ít nhiều niềm cảm khái, đêm đó Quy Vãn lưu lại trong quân doanh. Quân sư gọi nàng là quý nhân trong kinh thành, quân sĩ không ai dám mạo phạm tới, đêm ấy trôi qua bình yên vô sự.

Đến ngày thứ hai, một tên lính quèn vội vã chạy tới, nói cho nàng hay, rằng quân sư có lời mời.

Bất an chợt dấy lên trong lòng, Quy Vãn dắt theo Lâu Thịnh vào lều chỉ huy, quân sư đang ngay ngắn ngồi đó, vừa thấy nàng, liền ngẩng đầu, Quy Vãn thầm kinh hãi, tròng mắt y vằn lên đầy tia máu đỏ rực, tóc tai rối bù, rõ ràng suốt đêm không ngủ, gân xanh nổi cuồn cuộn bên trán, giấu không được vẻ bi phẫn. Vừa mở miệng, giọng khàn khàn: “Phu nhân... Đốc Thành nguy rồi!”

Tay siết thành quyền, Quy Vãn mở trừng mắt, tinh quang lóe lên, cố gắng trấn tĩnh, hỏi: “Quân sư nói vậy là có ý gì?”

Ba tháng... chỉ còn một tháng nữa, lòng sợ hãi không nguôi, Quy Vãn gắt gao xói mắt vào từng nét mặt quân sư, kiềm chế nỗi kinh hãi cứ nhân mãi lên theo thời gian, lẽ nào, người đợi không được ba tháng, không phải là Lâu Triệt, mà là nàng ư?