Hồng Nhan Loạn

Chương 75: Nguyên Tiêu yến – 2




“Tiếp đón các vị đại nhân ở trong thật chu đáo!” Ra khỏi phòng nghị sự, Lâu Triệt bình thản phân phó quản gia, gió lớn ào ào thổi khiến mi mắt chàng nheo lại, lơ đãng ngắm hoa mai thoang thoảng đưa hương khắp sân vườn.

“Vâng, thưa Tướng gia!” Giọng nói tuy già nua nhưng rất trầm ổn của quản gia vang lên, lão quản gia đứng thẳng người.

“Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn tới Đoan Vương phủ.”

Kinh ngạc mở trừng mắt, lão quản gia trông theo bóng lưng Lâu Triệt không chớp mắt, rất lâu sau mới kịp phản ứng, vội vã sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa đơn giản, đến khi xe đã rời xa phủ rồi, lão vẫn chưa hoàn hồn.

Chạng vạng tối, khói bếp lượn lờ, Lâu Triệt đi qua cửa nhỏ vào phủ Đoan Vương, thấy hạ nhân cuống cuồng nghênh đón, chàng bật cười nhẹ. Xem ra khắp thiên hạ đều cho rằng chàng và Đoan vương nước lửa không thể hòa hợp, chỉ có thể là kẻ thù.

“Ngọn gió nào thổi Lâu Tướng gia đến đây thế này?” Hiên ngang sải bước tiến lại, âm thanh sang sảng của Đoan vương truyền tới: “Không phải Lâu Tướng gia bệnh nặng ở riết trong phủ sao? Hôm nay cớ gì lại hứng thú đến thế?”

“Vương gia và ta đều coi như mấy kẻ nhàn rỗi, nhàn hạ thăm viếng lẫn nhau, còn cần lý do gì đặc biệt sao?” Ôn hòa không đổi, Lâu Triệt cố tình phớt lờ ý mỉa mai trong lời Đoan vương, tròng mắt đen sẫm tựa như màn đêm, mỉm cười liếc nhìn Đoan vương.

Đoan vương thôi cười, chăm chú đánh giá Lâu Triệt, khí độ ôn nhuận như ngọc, không mềm không rắn, cùng chàng tranh phong giữa triều đường bảy năm có dư, thế nhưng đến tận hôm nay bản thân chưa một lần chiếm được thế thượng phong. Hôm nay y mới hiểu ra, nam nhân này đã phát huy tới cực hạn vẻ ôn nhã tuấn dật của mình, để che giấu hết thảy bản chất thật sự bên trong, đó là kiếm khí ngùn ngụt bọc trong vẻ thư sinh nho nhã, không hề phô trương nhưng có thể vô thanh vô tức đả thương kẻ khác.

“Nếu Lâu Tướng gia đã có nhã hứng ấy, bổn vương tất nhiên phụng bồi.”

Đợi tới khi hai người đã yên vị ngồi trong khách sảnh của mái hiên tây, gia bộc liền lui gót, lư hương hình chim hạc nhen lên một cuộn khói trắng, bàn gỗ hồng bày hai bình rượu lớn, hương thơm thoang thoảng chảy tràn trong không khí.

Thấy Đoan vương có chút câu nệ không được tự nhiên, Lâu Triệt nâng bình rượu lên trước, rót đầy một ly rồi thuận tay trút đầy một chén chất lỏng trong như ngọc cho Đoan vương. Tay nâng chén, nhấp nhẹ một ngụm, vị ngọt ngào nồng nàn trôi xuống đáy họng, tựa như một đốm lửa ấm.

“Rượu ngon!”

Đoan vương cau mày, đến giờ vẫn chưa nhìn ra vì sao Lâu Triệt lại đến đây, cân nhắc chốc lát, y mới lên tiếng: “Hôm nay… ngài đến thăm Huỳnh nhi?”

Nếu không phải vì biểu cảm cực kỳ nghiêm túc của Đoan vương, Lâu Triệt suýt bật cười thành tiếng. Mắt nheo lại, chàng lười nhác đáp: “Cũng là một nguyên nhân.”

“…Vậy tới vì chuyện Trung thư viện sao?” Đoan vương nâng chén rượu, một hơi cạn sạch, lia đôi mắt sắc lạnh về phía Lâu Triệt, phát hiện chàng không hề nhúc nhích, như thế này, còn thâm trầm hơn trước mấy phần, “Hoàng thượng chuẩn bị ra tay với ngài, ngài không mau đi chuẩn bị, còn chạy đến chỗ ta làm gì?”

“Hoàng thượng nóng lòng quá rồi!” Lâu Triệt nhấp thêm một ngụm, tinh tế cảm nhận hương vị rượu ngon, “Chúng ta làm thần tử, không thể trơ mắt đứng nhìn Hoàng thượng bước sai đường được…”

Đoan vương hừ lạnh không buồn nể mặt: “Thôi đừng làm bộ làm tịch nữa, nói thẳng ra đi!”

Lâu Triệt cười nhẹ, mang theo mấy phần mừng rỡ: “Đoan vương vẫn là Đoan vương. Ta nghe nói, Phó đô thống phụ trách cấm quân kinh thành Triệu Minh và Vương gia giao tình không tệ.”

Đâu chỉ không tệ, đó là quân cờ y bao năm tỉ mỉ an bài, nhìn dáng vẻ khẳng định của Lâu Triệt, tựa hồ đã rõ tất cả huyền cơ trong đó, khiến Đoan vương kinh nghi, mặt mũi tối sầm.

“Sao ngươi biết được?”

“Án Phong Sơn năm đó, Vương gia phản ứng rất nhanh, Hoàng thượng đã có chuẩn bị rất cẩn trọng, vậy mà ngài vẫn chạy thoát khỏi kinh thành. Nếu không có nội ứng, sao có thể làm được như vậy. Sau đó ta đã tra xét tất cả cấm quân, phát hiện ra điểm cao minh này của Vương gia.”

Đặt chén rượu xuống bàn, Đoan vương không nén được than khẽ: “Ngài muốn mượn người này?”

“Ta phải mượn người này!”, mày thoạt nhướng, Lâu Triệt nói, giọng điệu ý nghĩa vô cùng kiên định.

Sắc mặt Đoan vương ủ dột mấy phần, ánh mắt lưỡng lự như đang cân nhắc nhìn chằm chằm vào Lâu Triệt đang cười nói trước mặt. Lòng thầm toan tính thật lâu, vẫn không thể lựa chọn nổi. Y vụt đứng lên, chén rượu rung mạnh, vài giọt chất lỏng trong suốt vương lên tay áo, nhưng y cũng chẳng nhận ra. Dạo một vòng quanh phòng, y lại quay đầu nhìn Lâu Triệt lần nữa, nhưng vẫn là dáng vẻ bình thản thờ ơ kia, nhàn tản như thể chuyện chẳng liên quan đến mình, thế nhưng tất cả muộn phiền đều mình chàng gánh lấy.

“Nếu đã như vậy, người này để ngài mượn đi!” Đoan vương cắn răng đáp ứng, mặt mày vẫn chưa dãn ra, ngược lại còn sầm xuống, “Nhân tình của ngài… đến đây coi như thanh toán xong xuôi rồi.”

Nhẹ than một tiếng thật khẽ đến chẳng thể nghe thấy, khóe môi Lâu Triệt lập tức cong lên, như cười như không nhìn Đoan vương, lạnh lẽo xoẹt qua đáy mắt rồi lặn mất tăm: “Như vậy đa tạ Vương gia!”

Vẫn bị chàng nhìn thấu! Nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt của Lâu Triệt, Đoan vương đột nhiên cảm thấy uể oải chán nản. Y còn đang do dự lựa chọn giữa Hoàng thượng và Lâu Triệt, dẫu đưa người cho chàng, nhưng vẫn kiên quyết không đứng về phe của chàng… Một chút kế sách như vậy thoảng qua con mắt sáng rực như ánh trăng của Lâu Triệt liền sáng tỏ tất cả.

Đoan vương nuốt một ngụm rượu lớn, nâng ống tay áo, che đi ánh mắt sắc nhọn như mũi đao lưỡi kiếm của Lâu Triệt, đồng thời cũng giấu đi phút kinh hoảng thất thố của chính mình. Lúc buông chén xuống, Lâu Triệt lại lộ ra nụ cười nhàn nhã ung dung, tựa như chớp mắt vừa rồi chỉ là chút ảo giác.

Hai người không nói không rằng cùng uống cạn mấy chén rượu, vẻ mặt Lâu Triệt vẫn tĩnh lặng như phút đầu, rất lâu sau, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, hỏi: “Huỳnh Vương phi có khỏe không?”

“Nàng khỏe lắm, có điều ốm nghén nặng quá thôi.” Mặt Đoan vương dãn ra.

Lâu Triệt gật đầu, gánh nặng bao lâu nay treo trong lòng như giảm bớt đi: “Thanh toán xong rồi…” Dứt lời, phất tay áo đứng lên.

“Hôm nay quấy rầy đã lâu, ta xin cáo biệt.”

Đoan vương hơi ngẩng đầu, rõ ràng còn vương vấn chút hồ nghi. Y vốn còn tưởng sẽ cùng chàng tranh đấu một hồi, bao nhiêu năm ròng đối đầu Lâu Triệt trên triều đường, y đâu xa lạ gì tính cách Lâu Triệt, nếu còn có thể lợi dụng được ai sẽ lợi dụng đến cùng, không bao giờ dễ dàng buông tha.

“Lâu Thừa tướng tựa hồ đã đổi khác nhiều.” Thở dài một tiếng, không biết là cảm khái hay tiếc nuối.

“Đổi khác?” Lâu Triệt xoa trán cười khẽ, đôi đồng tử như ngọc đen huyền tỏa sáng rực rỡ, lạnh lẽo như hồ nước thẳm, ánh mắt xa xăm: “Trên đời này không có ai không thay đổi, chẳng qua chúng ta đứng nơi đầu sóng ngọn gió, thay đổi nhiều hơn một chút mà thôi.”

Cảm giác như một lời này nói ra, là thật tâm chân thành, Đoan vương sững sờ, trực giác mách bảo y rằng, bao nhiêu năm qua, đây là lời thật lòng nhất y từng được nghe từ miệng chàng.

Đoan vương nghe thấy tiếng cáo biệt vọng đến bên tai, Lâu Triệt xoay người rời đi, tóc đen huyền dưới mũ ngọc bị gió cuốn tung lên, gương mặt anh tuấn đẹp đẽ như ngọc, bình thản như nước, đáy mắt thăm thẳm như màn đêm muôn trùng không thấy đáy.

“Lâu Thừa tướng!” Ngay cả Đoan vương cũng không hiểu vì sao mình thốt ra tiếng níu giữ, cảm giác như hôm nay Lâu Triệt còn gì đó chưa nói xong.

Liếc mắt một cái, lập tức nhận ra mối nghi hoặc của Đoan vương, Lâu Triệt nở ra một nụ cười bình thản, đôi mắt nhìn xuyên qua khung cửa sổ, đậu lại trên những ngọn đèn rực rỡ treo cao cao trong vương phủ, thờ ơ nói: “Vương gia, ngài chưa từng nghĩ muốn làm vua sao?” Đây chính là mục đích thứ ba chàng tới đây hôm nay.

Mắt mở to không chớp, Đoan vương lắc đầu, cất cao giọng cười thoải mái: “Ngồi trên long ỷ cao cao, rồi tất cả để mặc ngươi an bài? Nếu không muốn bị an bài, sẽ như Hoàng thượng hôm nay?”

Lâu Triệt cũng cười, khoảnh khắc bật cười đó, ý lạnh như băng trong mắt tan biến không vết tích, “Vương gia mới là người thật sự thay đổi.” Những lời như vậy, nếu là Đoan vương trước kia sẽ không bao giờ nói ra.

Thu lại nụ cười, chàng ung dung cất bước rời đi, hệt như lúc đến, đi qua cửa ngách không làm kinh động bất kỳ ai. Chẳng ai hay biết, đêm ấy, Đoan vương và Lâu Thừa tướng vốn là địch thủ đã ngầm kí kết một thứ giao ước.

Chính trường, không có bạn hữu muôn đời, không có kẻ thù vĩnh viễn.