Hồng Nhan Thiên Hạ

Chương 10: Đánh cướp




Tảng sáng, khách nhân trong lâu đều lục tục rời đi, lúc người khác cuối cùng rời đi, cũng chính là lúc Phong Nguyệt lâu đóng cửa nghỉ ngơi

Hoa mụ mụ tiễn người khách cuối cùng, liền vào phòng của Thanh Ca, “Nữ nhi ngoan của ta, ngươi chuẩn bị một chút đi a, tối nay treo biển hành nghề, lên đài biểu diễn, lộ mặt cho ngươi khác biết, nhất là những quyền thế, ngươi cần mặc gì thì cứ nói với mụ mụ, mụ mụ nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ ngươi. Đúng rồi, ngươi có tài nghệ gì? Cầm? Kì? Thi? Họa? Không có cũng không sao, chỉ bằng khuôn mặt này của ngươi, chỉ cần ngươi đứng trên đài liền có thể mể đảo một mảng lớn a, ha ha.” Nàng vừa tiến vào vừa ý vị nói, cũng không cho Thanh Ca cơ hội nói chuyện.

“Cái kia, mụ mụ, ta nghĩ bây giờ trước làm quen với mọi người trong lâu, như vậy buổi tối ta lên đài biểu diễn cũng sẽ không khẩn trương, ngươi xem có thể không?” Thanh Ca một bộ tiên đoán cắt đứt lời nói của Hoa mụ mụ.

“Vậy sao? Tốt lắm, ngay bây giờ ta sẽ gọi bọn họ đến đại sảnh để ngươi làm quen.” Hoa mụ mụ nửa tin nửa ngờ nhìn Thanh Ca, nhưng vừa nghĩ đến so với những cô nương khác nàng có thể là cây hái ra tiền liền cao hứng, rất vui lòng làm theo lời nàng, liền sảng khoái đáp ứng. Trong lòng nghĩ có thể nàng đang bị lòng hư vinh chiếm lấy, cây hái ra tiền của nàng có thể chỉ là mượn cơ hội này đùa bỡn uy phong một chút, khẳng định địa vị của nàng trong lâu. Dù sao bằngnhan sắc của Thanh Ca, vị trí đệ nhất của Phong Nguyệt lâu còn không phải của nàng sao, thành toàn cho nàng một chút cũng không có gì không được.

“Ta muốn thấy tất cả mọi người trong lâu nga, cho dù là sai vặt cũng không thể thiếu.” Thanh Ca lộ ra vẻ mặt quỷ dị, chờ một chút nữa thì Phong Nguyệt lâu chính là vật của nàng a, ha ha…

Hoa mụ mụ rất nhanh gọi mọi người vào đại sảnh, cuối cùng phái người mời Thanh Ca tới.

“Khách nhân đều đã đi hết, còn triệu tập chúng ta, rốt cuộc là có chuyện gì nha? Có để người khác nghỉ ngơi hay không, buổi tối còn phải tiếp khách nha?”

“Đúng nha, đến cùng là có chuyện gì?”

“Không phải trong lâu xảy ra chuyện gì chứ?”

“Có người đắc tội đại quan sao? Chẳng lẽ Phong Nguyệt lâu của chúng ta bị phong lâu?”

“Không thể nào, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy a, quan phủ sẽ không đem chúng ta xung vào quân kỹ chứ?”

“Không nên a!”

“…”

Các cô nương mệt mỏi một đêm, có gục xuống bàn, ánh mắt đã bắt đầu híp lại, có ngồi vững trên ghế, tứ chi buông lỏng tùy ý gác lên lan can, tất cả mọi người đều là bộ dáng lười nhác, hoàn toàn không giống buổi tối yêu mị mê người, ngay cả những hộ vệ đả thủ cũng tựa vào trên cột.

Lúc này gọi tất cả ra, không khỏi có người oán trách, nghi ngờ, mờ mịt còn có suy đoán, cuối cùng biến thành khủng hoảng, dù sao ở thời đại này nữ nhân ở thanh lâu, bất kể do nguyên nhân gì, chỉ cần ngươi ở trong thanh lâu cũng sẽ bị mọi người xem thường, nếu như không có Phong Nguyệt lâu, vậy bọn họ sẽ là nữ nhân không có nhà để về, kết quả kia tuyệt đối thảm hơn sống trong thanh lâu.

Ngữ Tình cũng ở trong đó, chỉ là một người ngồi ở trong góc, cho dù đều là nữ tử phong trần, nhưng đón tiếp những khách nhân như vậy cũng sẽ bị những cô nương khác xem thường, vì vậy không có người nào nguyện ý lui tới với nàng. Ngữ Tình cũng không có bởi vì bị mọi người chèn ép mà cô đơn. Mặc dù vẫn hoài nghi nguyên nhân bị gọi ra bây giờ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tự nhược ngồi tại chỗ, không lên tiếng, hơn nữa bây giờ nàng đang phỏng đoán có thể có liên quan đến Thanh Ca hay không?

“Được rồi được rồi, không nên đoán bậy, ta triệu tập mọi người ra đây chủ yếu là giới thiệu một người mới cho mọi người biết.” Hoa mụ mụ dù sao cũng là lão bản của Phong Nguyệt lâu, rống một tiếng mọi người lập tức yên tĩnh lại.

“Nguyệt nhi, đến đây, mụ mụ giới thiệu mọi người cho ngươi.” Hoa mụ mụ nhìn thấy Thanh Ca từ trên lầu đi xuống, vội vàng hướng nàng vẫy vẫy tay.

“Nàng là cô nương mới đến Phong Nguyệt lâu chúng hôm nay, gọi là Nguyệt nhi, sau này các ngươi chính là tỷ muội, nên giúp đỡ lẫn nhau.” Hoa mụ mụ chỉ Thanh Ca giới thiệu với mọi người.

Mọi người nhìn Thanh Ca trên cầu thang, các cô nương có hâm mộ, có tiếc hận, có thương cảm, có ghen tỵ. Đám hộ vệ cũng mang ánh mắt thùy thương đánh giá Thanh Ca, dường như muốn đem nàng nuốt vào bụng.

Ngữ Tình nhìn thấy Thanh Ca, trong mắt không có xa cách như khi đối mặt với người khác, chỉ có một mảnh ôn nhu. Mặc dù Thanh Ca cho nàng cảm giác không thân cận, nhưng khiến nàng rất an tâm, sùng bái, ngoài ra còn mang theo một phần hiểu rõ, thì ra thật sự có liên quan đến nàng.

Thanh Ca buồn cười nhìn vẻ mặt mọi người, chút nữa sẽ biến thành kinh hãi sao! Ha ha…

Hoa mụ mụ nhất nhất giới thiệu cho Thanh Ca các cô nương trong lâu. Vẻ thùy mị là đầu bảng Phong Nguyệt lâu Tử Vân, mặc dù hai đầu lông mày nàng hiện rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn giống như đại gia khuê tú ngồi tại chỗ, tuy là nữ tử thanh lâu cũng không lộ vẻ mị hoặc, có thể lên làm đầu bảng ngoại trừ vẻ ngoài thùy mị, chính là phong phạm đại gia khuê tú hấp dẫn đám nam nhân gợi lên dục vọng của bọn họ! Vừa rồi ánh mắt tiếc hận nàng là một trong số đó, có thể nàng là một nữ nhân có chuyện xưa, vừa vặn Lãnh Thanh Ca nàng là một người thích nghe chuyện xưa.

Dưới Tử Vân còn có tứ đại thanh quan, nhất khiêu vũ Thiên Nhu, nhất cầm Thị Cầm, nhất họa Dịch Yên, nhất ca Niệm Ngọc. Bốn người này mặc dù không có vẻ thùy mị, nhưng nghe nói tài nghệ của họ cũng là nhất tuyệt. Trừ bốn người, còn lại là những cô gái không có tài nghệ đặc thù, mặc dù biết ca múa khảy đàn, nhưng không tinh thông, chỉ có thể dựa vào thân thể sinh tồn ở Phong Nguyệt lâu, Ngữ Tình cũng ở trong những người này.

Trừ các cô nương ra, còn lại chính là sai vặt, đầu bếp, nha hoàn, quy nô, còn có những hộ vệ đả thủ mà Hoa mụ mụ nuôi.

“Nguyệt Nhi tới đây trò chuyện với các tỷ muội, thân cận một chút nào.” Hoa mụ mụ giới thiệu xong, liền nói với Thanh Ca, muốn Thanh Ca thân cận với các nàng, rút ngắn khoảng cách giữa các nàng, nói không chừng có thể chặt đứt ý nghĩ muốn chạy trốn trong đầu, ngoan ngoãn ở lại Phong Nguyệt lâu.

Thanh Ca mạn bất kinh tâm tiêu sái bước đến giữa sảnh, nhìn bốn phía, cuối cùng dừng trên ngươi Hoa mụ mụ, vui vẻ nói: “Thật ra là ta để mụ mụ triệu tập tất cả lại, chính là muốn mọi người làm chứng cho Nguyệt nhi một chuyện.”

“Nguyệt Nhi a, chứng kiến cái gì ngươi cứ nói đi a.” Hoa mụ mụ còn tưởng rằng Thanh Ca đang chuẩn bị ra oai phủ đầu, rất phối hợp nói.

Nguyệt Nhi chẳng qua là để mọi người chứng kiến nghi thức đổi chủ của Phong Nguyệt lâu thôi, nếu không sau này Phong Nguyệt lâu là của Nguyệt nhi nhưng mọi người lại không biết lão bản là ai, vậy không phải Nguyệt Nhi rất uổng công sao?” Thanh Ca theo thói quen vuốt Tiểu Yêu trên cổ tay, cố tình ủy khuất nói.

“Ngươi có ý gì?” Hoa mụ mụ lúc này rốt cuộc nhận ra điểm không đúng, cẩn thận nhìn Thanh Ca.

“Có ý gì a? Dĩ nhiên là ý trên mặt chữ rồi, không ngờ mụ mụ già liền mất năng lực phân giải, vậy Nguyệt nhi không thể làm gì khác hơn là cố nói lại một lần nữa, ta Lãnh Nguyệt Nhi bây giờ chính thức tuyên bố ta muốn cướp Phong Nguyệt lâu, muốn trở thành lão bản Phong Nguyệt lâu.” Thanh Ca từng chữ từng chữ rõ ràng nói xong một câu, nhíu mày thưởng thức sắc mặt không ngừng biến hóa của Hoa mụ mụ, quả thực so với tắc kè còn đặc sắc hơn nhiều.

Lúc này ánh mắt mọi người đều đảo quanh Hoa mụ mụ và Thanh Ca, an tĩnh nhìn chuyện tình sắp phát sinh, hoàn toàn không có chuẩn bị tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi vì bọn họ không tin Thanh Ca là tiểu nữ tử yếu đuối mà có thể giống như nàng nói đánh cướp Phong Nguyệt lâu, chỉ có Ngữ Tình biết Thanh Ca là biết sự thật.

“Quả thực là chê cười, chỉ bằng ngươi? Bắt nàng lại cho ta.” Hoa mụ mụ hừ lạnh nói, ra lệnh cho mấy đả thủ bắt Thanh Ca lại.

Ngón tay Thanh Ca tùy ý búng ra, mấy đả thủ đang muốn tiến lên bắt người liền duy trì động tác bất động tại chỗ.

“Ngươi tự mình viết giấy chuyển nhượng, hay là ta giúp ngươi viết.” Thanh Ca tự nhận mình là một công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, cho dù đánh cướp cũng phải hợp pháp.

Lúc này Hoa mụ mụ mới biết Thanh Ca lợi hại, vội vàng lấy lòng nói: “Nguyệt Nhi a, không phải, là nữ hiệp, ta chưa từng đắc tội ngươi nha, hơn nữa ngươi đã đến Phong Nguyệt lâu của ta, ta cũng không có làm khó ngươi mà, Phong Nguyệt lâu này là tâm huyệt nửa đời của ta a, ngươi bỏ qua cho ta đi.” Còn nặn ra vài giọt nước mắt.

“Vốn là chỗ đánh cướp của ta không phải ở đây, muốn trách thì trách đám Trần đại bán ta cho ngươi, nếu thân thể của ta ở Phong Nguyệt lâu, dĩ nhiên phải chọn chỗ dễ cướp rồi, ngươi nói đúng không? Mau viết đi!” Thanh Ca cũng không phải nữ nhân mềm lòng, nhẹ giọng giải thích.

Mọi người nhìn liền biết Thanh Ca không phải là đùa giỡn, xem ra Phong Nguyệt lâu này thật phải đổi chủ, mọi người bối rối nhìn Thanh Ca, không biết sau này sẽ như thế nào? Thật ra bọn họ cũng không để ý người nào làm lão bản, dù sao cũng là kiếm sống ở thanh lâu, vì vậy cũng không có ai tiến lên ngăn cản Thanh Ca, chỉ có Ngữ Tình nghe lời nói của Thanh Ca, trong lòng rung động, nhưng đối với Thanh Ca càng thêm sùng bái.

Hoa mụ mụ nghe thấy lời của Thanh Ca, trong lòng hận không thể đem Trần đạithiên đao vạn quả, khuôn mặt lại lấm lem nước mắt đến trước mặt Thanh Ca, “Nữ hiệp, ngươi không biết, bên cạnh Phong Nguyệt lâu chúng ta là kinh thành đệ nhất thanh lâu, đánh cướp nó có lời hơn nhiều so với đánh cướp Phong Nguyệt lâu nho nhỏ này, nếu ngươi không biết đường, ta sẽ dẫn ngươi đi qua, hơn nữa cũng cách không xa, ở ngay bên cạnh Phong Nguyệt lâu, tuyệt đối thuận lợi.”

Thanh Ca không chịu được Hoa mụ mụ nói tức chết người không đền mạng, lui về phía sau mấy bước, “Không cần, ta ngại phiền toái, nhưng Phong Nguyệt lâu, ta không chê nó nhỏ, mau viết đi.” Phảng phất Phong Nguyệt lâu bị cướp là vinh hạnh của nó.

“Nga, đúng rồi, ta còn không có giúp ngươi chuẩn bị giấy bút đâu, Ngữ Tình, lấy giấy bút đến đây.” Thanh Ca ra lệnh cho Ngữ Tình đang ngồi trong góc, mọi người cả kinh đồng thời nhìn về phía Ngữ Tình.

“Dạ, cô nương.” Ngữ Tình đáp, sau đó chạy lên lầu.

Hoa mụ mụ nhìn chằm chằm bóng lưng Ngữ Tình, trong miệng hận nghiến răng, nàng cho rằng Ngữ Tình cấu kết ngoại nhân bán đứng Phong Nguyệt lâu, nàng thấy Thanh Ca không có ý muốn dừng lại, bận rộn cười nói: “Nữ hiệp, ngươi bỏ qua cho Phong Nguyệt lâu đi, nếu không có Phong Nguyệt lâu, ta sống thế nào a? Người nhìn ta đi, ở cái tuổi này, lại không có con cái, ngươi nhẫn tâm để ta lưu lạc đầu đường sao? Ta thấy nữ hiệp là người thiện tâm…”

“Cô nương, giấy bút đã chuẩn bị xong.” Ngữ Tình cầm giấy bút đi xuống, cắt đứt màn tự biên tự diễn của Hoa mụ mụ.

“Nhưng ta không phải người thiện tâm gì a, nhìn ngươi như vậy là không muốn tự viết, ta giúp người tìm người viết giúp vậy, Ngữ Tình, người viết đi.” Xem ra sự kiên nhẫn của Thanh Ca sắp hết rồi.k

Ngữ Tình cầm lấy giấy, không biết làm sao hạ bút, nhìn Thanh Ca dò hỏi: “Cô nương, này viết thế nào a?”

“Viết rằng nàng Hoa mụ mụ tự nguyện đem Phong Nguyệt lâu chuyển tặng cho Lãnh Thanh Ca.” Lãnh Thanh Ca, Lãnh Nguyệt Nhi cũng giống nhau, dù sao cũng là nàng, giấy chuyển nhượng bất quá chỉ là quá trình mà thôi.

“Không nên a, không có Phong Nguyệt lâu, ta không bằng chết đi.” Hoa mụ mụ kích động muốn tiến lên ngăn cản Ngữ Tình, lại bị Thanh Ca điểm huyệt.

“Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi! Ngươi đây không phải là muốn mạng của ta sao?...” Hoa mụ mụ bị định trụ, chỉ còn một chút sức lực mà gào thét.

Thanh Ca nhìn Ngữ Tình đã viết xông, cầm giấy chuyển nhượng Ngữ Tình đưa tới, đem tới trước mặt Hoa mụ mụ, cầm lấy bàn tay của nàng, ngón tay Thanh Ca chạm nhẹ lên ngón cái của nàng một chút, liền xuất hiện vết máu, sau đó ấn lên giấy chuyển nhượng.