Hồng Phúc Dao

Chương 41: Phiên ngoại chi Hồng phúc dao




Một tiểu cô nương tám chín tuổi, toàn thân bẩn thỉu đứng trong đại sảnh, nâng đầu, vẻ mặt mất hứng. Một bé trai cao hơn nàng một đoạn, cũng bẩn thỉu bị nàng lôi kéo tay, mặt mang lo lắng muốn nói nói, nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng “ú ớ”.

“Đại ca! Ngươi không cần bị mắng oan thay cho ta, chính là ta đập bể, thế nào!” Tiểu cô nương giận dữ nhìn hai người lớn trước mặt, một chút cũng không vì chuyện mình làm mà thấy chột dạ, ngược lại còn đúng lý hợp tình.

“Ba không phải đã nói con phải cẩn thận sao?! Vạn nhất tự làm bị thương con thì làm sao bây giờ? Thương nhi ngươi là quản con bé như thế nào!” Ly Nghiêu không đành lòng mắng nữ nhi, trách lên nhi tử.

“Ba, người đừng mỗi lần đều trách đại ca. Con chính là muốn đập!” Lưu Ly lớn tiếng thét lên, tiếng nói trong trẻo lộ ra lửa giận so với cha bé còn lớn hơn, “Đại ca không cẩn thận đụng phải hắn, hắn cũng dám mắng đại ca là câm điếc. Con không chỉ có muốn đập phá bàn ăn của hắn, con còn muốn đập phá người hắn!” Lưu Ly thích đại ca của mình nhất, vì thế cũng không thể chịu được nhất bị người khác ức hiếp đại ca của bé.

“Ly nhi, phụ thân không phải không cho con đập. Phụ thân là sợ con bị thương, con phải biết con không thể bị thương.” Lưu Tích Tứ nhíu mày nhìn thấy nữ nhi một thân nước nước canh canh, “Con dù gì cũng là một công chúa, có thể có một chút bộ dáng công chúa hay không.” Lưu Tích Tứ muốn khóc, hắn không chỉ không sinh ra một Dụ Đầu, ngược lại sinh ra một bá vương so với chính mình còn bá vương hơn.

“Con đã có một chút rồi.” Lưu Ly ủy khuất nói. Trong cung thì bé nữ oa duy nhất, lại không ai bảo bé học, bé đã rất nghe lời của hoàng gia gia, nhu thuận một chút, chững chạc một chút.

“Còn chưa đủ, ít nhất cũng phải giống như tôn nữ của nhà Vương đại nhân.” Lưu Tích Tứ mới vừa nói xong, liền nghe Lưu Ly kêu to, “Không muốn! Con bé đó trông thấy thạch sùng cũng sẽ khóc. Con cũng giống như nó, sau này làm sao làm giáo chủ!” Tâm nguyện lớn nhất của Lưu Ly chính là giống như ba, làm giáo chủ.

“Tùy con tùy con.” Lưu Tích Tứ buông tha cho khuyên bảo, “Mau mau đi tắm rửa, thối chết đi được. Buổi tối còn phải tiến cung đấy.”

Lưu Ly vừa nghe, kéo đại ca của bé chạy. Trên mặt đất là hai bãi canh rau.

“Vương Thuận Nhi, đi xem nhà tửu lâu kia tổn thất bao nhiêu, ngươi chiếu theo bồi thường.” Lưu Tích Tứ rất bội phục nữ nhi của mình, bé không chỉ có đập phá bàn ăn của khách nhân, còn đập phá tửu lâu của người ta. “Sớm bảo ngươi đừng dạy nó học nhiều công phu như thế, bây giờ giỏi rồi, toàn bộ chính là một nha đầu điên. Nó bây giờ mới chín tuổi, chờ nó lớn, mất hứng một cái sợ không phá tan kinh thành.”

“Ly nhi không thể bị thương, công phu càng cao nó càng an toàn.” Ly Nghiêu thở dài, nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không dạy nữ nhi tập võ, làm cho nàng trở nên bộ dáng không một chút giống công chúa. Bất quá, nữ nhi là tri kỷ, tựa như người bên cạnh mình này. Bá vương thì bá vương, nhưng bé chẳng bao giờ trách bọn họ họ, trách bọn họ truyền tật bệnh này cho bé.

“Thôi thôi, dù sao ta quản không được nó. Để cho Thương nhi bận tâm thay nó đi.” Đối với Ly Thương, Lưu Tích Tứ là coi như thân sinh nhi tử. Ly Thương chưa từng để cho Lưu Ly chịu một chút vết thương. Ngẫm lại cẩn thận chín năm qua, Lưu Tích Tứ dị thường cảm khái, vì không cho nữ nhi bị thương, bọn họ là phá lệ cẩn thận, bởi vì không biết “mệnh” kia thật sự hữu dụng hay không.

“Tiểu hoàng thúc…” Tiến cung, Lưu Ly liền nhào lên trên người một người, “Tiểu hoàng thúc, người rốt cuộc đã trở lại. Ly nhi rất nhớ người.” Lưu Ly ôm tiểu hoàng thúc làm nũng.

“Ly nhi Ly nhi…” Lưu Thiên Tứ ôm chất nữ so với mình thấp hơn một chút, cũng là vô cùng cao hứng.

“Tiểu hoàng thúc hư, tại sao lâu như thế mới trở về?” Lưu Ly rất thích hương vị trên người tiểu hoàng thúc, ôm không muốn buông tay.

“Chơi đùa.” Lưu Thiên Tứ nói. Lưu Ly bất mãn nói, “Tiểu hoàng thúc chơi đùa, cũng đã quên Ly nhi rồi.”

“Không quên không quên.” Lưu Thiên Tứ vỗ vỗ đầu Lưu Ly, lấy ra tiểu hà bao của mình, từ bên trong lấy ra một viên lưu ly, “Ly nhi.”

“Cho ta?!” Lưu Ly kinh hỉ nhận lấy, “A, thật đẹp, tiểu hoàng thúc mua quà cho Ly nhi!”

Lưu Thiên Tứ ha hả cười rộ lên, “Ly nhi.”

“Tiểu hoàng thúc của con nghe kêu ‘lưu ly’ này liền nhất định phải mua một cái cho con.” (1) Thái thượng hoàng Lưu Hoài Diệp giải thích. Lưu Thiên Tứ chậm rãi gật đầu một cái, chạy đến trước mặt phụ hoàng, “Đói.”

“Hừm, tiểu Tứ nhi đói bụng, mau truyền lệnh!”

Lưu Ly vui vui mừng mừng đeo ngọc lưu ly lên trên cổ đại ca: “Đại ca, đây là Ly nhi nha, ngươi phải đeo.”

Ly Thương nhét ngọc lưu ly vào, gật đầu, trong mắt chỉ có Lưu Ly.

Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương cùng Bạch Tang Vận mới từ Trạch Yên trở về nói chuyện tình chuyến này, những người khác nghe, cũng nói chuyện phát sinh mấy ngày nay trong cung.

“Tiểu hoàng thúc, người nếm thử cái này, là một đạo đồ ăn ngự trù mới vừa học được, ăn rất ngon.” Lưu Ly múc một thìa đồ ăn đút tới bên miệng Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ há mồm vừa muốn ăn, phát hiện trong miệng còn có thứ gì, liền lui lại. Nhưng tay Lưu Ly đầu này đã đưa tới. Liền nghe một tiếng “xoảng”, thìa sứ rơi trên mặt đất. Nhóm người lớn thấy có cung nữ đi qua thu dọn, cũng không quản. Nhưng Lưu Thiên Tứ hoảng sợ, đi sờ cái thìa đã bể nát, Lưu Ly đưa tay đi cản… Sau đó… Tay bé bị đứt.

“Ly nhi Ly nhi…” Lưu Thiên Tứ sợ tới mức hô to. Ly Thương vội vàng ngậm ngón tay chảy máu của Lưu Ly vào miệng. Những người khác luống cuống, vội vàng gọi ngự y. Lưu Ly cũng sợ trắng mặt, bé biết mình không thể bị thương, vì thế sau khi phụ thân nói cho bé biết bé liền phi thường cẩn thận. Bây giờ chính mình bị thương, Lưu Ly hoảng loạn nhìn đại ca, “Đại ca, Ly nhi không muốn chết.” Còn chưa nói xong, liền khóc lên.

Lưu Ly vừa khóc, Lưu Thiên Tứ cũng khóc, Lam Thiết vừa mới tròn bốn tuổi cũng khóc.

Rút đầu ngón tay của Lưu Ly từ từ trong miệng Ly Thương ra, sắc mặt Ly Nghiêu trắng bệch bôi thuốc cho bé, Lưu Tích Tứ cũng sợ hãi, đi đứng như nhũn ra tựa vào người đại ca. Ly Thương ra sức ra dấu tay, bảo Lưu Ly đừng sợ. Tóm lại, tiếng khóc trong phòng một tiếng so với một tiếng càng cao, mỗi người đều là lòng như lửa đốt nhìn ngón tay Lưu Ly.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Ly không khóc nữa, mặt Ly Nghiêu cũng không trắng nữa, chân Lưu Tích Tứ cũng không mềm nữa, chỉ có Ly Thương ôm Lưu Ly vẫn còn đang phát run.

“Máu hình như ngừng…” Bạch Hãn Triệt không xác định nói. Những người khác nhìn chằm chằm vào ngón tay Lưu Ly, vải trắng cũng không có bị ướt đẫm.

“Gỡ vải xuống nhìn xem.” Lam Khuyết Dương kéo Lưu Ly đến trước chân, mở vải ra. Mọi người kinh hô, máu đã ngừng, mặc dù xước một miếng, bất quá một chút máu cũng không còn chảy nữa.

“… Đây là làm sao.” Lưu Ly giơ lên ngón tay của mình, trong ánh mắt còn có lệ. “Không phải nói con không thể bị thương sao, một khi bị thương sẽ không dễ dàng cầm máu.”

“Đây là làm sao?” Lưu Tích Tứ hỏi Ly Nghiêu, Ly Nghiêu không phải nói sẽ truyền cho con sao? Ly Nghiêu cũng là không hiểu ra sao, trên người hắn mang chú, nhất định sẽ truyền cho con, nhưng Lưu Ly không có việc gì, chứng minh bé cũng không có tật kia của mình.

“Có phải chú kia đã giải rồi hay không?” Bạch Hãn Triệt thuận miệng hỏi câu, Ly Nghiêu biến sắc, vội vàng cắn đầu ngón tay của mình, Lưu Tích Tứ ngăn cũng ngăn không được.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm đầu ngón tay Ly Nghiêu, xem máu có thẻ ngừng hay không. Một lát sau, ánh mắt Ly Nghiêu lộ ra mừng rỡ, máu… không chảy, hơn nữa còn là rất nhanh liền không chảy.

“Ba!” Lưu Ly phẫn nộ quát lên, “Chú cái gì! Căn bản là không có!” Hại bé nhiều năm như thế làm cái gì cũng phải cẩn thận, làm cho bé không thể tùy tiện tỷ võ cùng Lưu Thao.

“Ly nhi, ” Bạch Tang Vận kéo tôn nữ qua, nói, “Trên người ba con quả thật có chú, cũng xác thực sẽ truyền cho con. Chỉ là hiện tại không biết chú kia vì sao đã được giải rồi. Ly nhi hẳn là phải cao hứng mới đúng nha. Sau này Ly nhi cũng không cần sợ mình bị thương nữa.”

“Ly nhi… Ly nhi…” Lưu Thiên Tứ khóc trong lòng phụ hoàng không ra hơi không biết Lưu Ly không sao, chỉ biết là mình hại Lưu Ly chảy máu.

“Tiểu Tứ nhi không khóc, không khóc… Ly nhi không có việc gì, chuyện không liên quan đến tiểu Tứ nhi, đều là tự con bé không cẩn thận.” Lưu Tích Tứ vừa thấy Lưu Thiên Tứ khóc có chút co quắp, vội vàng ôm bé vào lòng trấn an, “Ly nhi là nha đầu điên, con bé nên học tiểu Tứ nhi, tiểu Tứ nhi ngoan nhất.”

Lưu Thiên Tứ là đứa bé chọc người yêu thương nhất trong cả hoàng tộc, mặc dù bé bây giờ còn chưa biết nói chuyện, cũng không biết tự mình ăn cơm.

“Tiểu hoàng thúc, là Ly nhi không cẩn thận làm bị thương tay. Dọa đến tiểu hoàng thúc.” Lưu Ly tiến lên ôm lấy tiểu hoàng thúc khóc lên, “Ly nhi còn phải cám ơn tiểu hoàng thúc đấy. Nếu không phải tiểu hoàng thúc, Ly nhi cũng không biết mình không có việc gì.”

“Ly nhi…” Lưu Thiên Tứ khóc nắm lấy ngón tay bị thương của Lưu Ly ra sức thổi, nghĩ muốn thổi cái đau đi.

“Ừ, không đau, tiểu hoàng thúc thổi một cái liền hết đau.” Lưu Ly là cao hứng mà khóc, hôm nay nếu không phải tiểu hoàng thúc, bé còn không biết phải cẩn thận bao lâu.

“Tiểu Dụ Đầu, không được lại khóc.” Lưu Vận Tranh đau lòng ôm đệ đệ từ trong lòng Lưu Tích Tứ qua, “Không phải khóc. Ngươi xem Ly nhi cũng nói phải cám ơn ngươi kìa.”

“Đau.” Lưu Thiên Tứ mềm nhũn nói, mang theo âm khóc, càng làm cho đám người đau lòng muốn chết.

“Là đau. Tiểu Dụ Đầu vẫn khóc, đại ca đau lòng.” Lưu Vận Tranh ôm Lưu Thiên Tứ ra ngoài trấn an, xa xa, nghe được Lưu Thiên Tứ nói, “Không ăn.”

“Con hại tiểu hoàng thúc khóc…” Lưu Ly vạn phần tự trách, “Tiểu hoàng thúc buổi tối có phải sẽ phát sốt hay không?”

“Đừng lo lắng. Tiểu hoàng thúc của con ngủ một giấc là được rồi.” Bạch Tang Vận an ủi nói, “Bây giờ được rồi, chú giải. Hai phụ nữ các con sau này cũng không cần kinh hoàng khiếp sợ mà sống nữa.”

“Ly Nghiêu, không phải nói phải tìm được người ‘hồng phúc’ mới có thể giải chú của ngươi sao?” Lưu Tích Tứ cũng có chút mất hứng, sớm biết rằng chú này qua thời gian sẽ tự giải, hắn cũng không bận tâm lớn bận tâm nhỏ.

“Ngoại bá công là nói như vậy.” Ly Nghiêu cũng rất muốn biết chú của mình là giải thế nào.

“Người ‘hồng phúc’?” Lưu Hoài Diệp sửng sốt, nghĩ nghĩ nói, “Tứ nhi, con chính là người ‘hồng phúc’ kia mà, cũng giống như cha con, phụ hoàng chưa từng nói với con?”

“Ai?” Lưu Tích Tứ cùng Ly Nghiêu đều choáng váng. Lưu Tích Tứ liều mạng lắc đầu, tuyệt đối chưa từng nói với hắn!

“Hoài Diệp, ngươi là nói cái đó?” Bạch Tang Vận nghi hoặc hỏi.

“Phải,” Lưu Hoài Diệp giải thích, “Bảy viên chí ở ngực ngươi kia không phải kêu ‘thất tinh tích hồng’ sao? Lúc trước quốc sư nói người có ‘thất tinh tích hồng’, là tai kiếp của ta. Nhưng ta sau khi tìm được ngươi cũng chưa từng dính phải tại họa gì, ngược lại là thuận buồm xuôi gió. Thượng Quan không phải đã nói, ngươi là phúc tinh của ta? Trên người Tứ nhi cũng có ‘thất tinh tích hồng’, lúc nó ra đời chúng ta còn nói sau này nó sẽ là phúc khí của ai đây.”

“Ta chỉ tưởng ngươi là giải sầu cho ta.” Bạch Tang Vận căn bản không thể tưởng được “thất tinh tích hồng” chính là phúc vận, mặc dù mấy chục năm rồi chứng minh hắn cũng không mang đến tai kiếp cho Lưu Hoài Diệp, nhưng lúc nghĩ tới vẫn sẽ có một chút khúc mắc.

“Giải sầu cái gì, ta đã sớm nói, ngươi là phúc vận của ta.” Lưu Hoài Diệp khẳng định nói.

Trong phòng im ắng, sắc mặt Lưu Tích Tứ âm tình bất định, thần sắc Ly Nghiêu cũng là cực kỳ phức tạp. Ly Nghiêu lúc trước buông tha tìm kiếm người “hồng phúc”, khiến cho Lưu Tích Tứ quả thực cảm động một phen, nhưng quay một vòng lớn, hắn chính là người “hồng phúc” Ly Nghiêu muốn tìm… Mất công làm cho hắn để ý nhiều năm như vậy, nghĩ không biết nơi nào có người mệnh định của Ly Nghiêu. Ly Nghiêu cũng là ngàn chung tư vị trong lòng, vốn tưởng rằng người đã buông tha, lại sớm đã bị mình ôm vào trong ngực.

“Phụ thân…” Lưu Thiên Tứ cuối cùng cũng không khóc nữa được Lưu Vận Tranh ôm về. Đưa tay muốn phụ thân. Bạch Tang Vận vội vàng ôm lấy bé, sờ trán bé, quả nhiên bắt đầu sốt.

“Tiểu Tứ nhi, tam ca dỗ ngươi ngủ có được không?” Lưu Tích Tứ tự trách lại gần đệ đệ hỏi. Thấy đệ đệ đưa tay qua, ôm bé vào lòng.

“Ta không phải người ‘hồng phúc’ cái gì,” trộm thơm một cái trên mặt đệ đệ, Lưu Tích Tứ nói, “Tiểu Tứ nhi mới là người ‘hồng phúc’ đấy. Đêm nay nếu không phải tiểu Tứ nhi, chúng ta không biết năm nào tháng nào mới có thể phát hiện việc này. Có phải không, Ly nhi?”

“Dạ, tiểu hoàng thúc là phúc khí của Ly nhi mà. Nếu không phải tiểu hoàng thúc, Ly nhi còn phải thống khổ rất lâu đấy.” Lưu Ly đến gần Lưu Thiên Tứ, nhỏ giọng nói, tiểu hoàng thúc tốt nhất, lại đẹp mắt nhất, bé thực tự trách mình. Làm tiểu hoàng thúc khóc.

“Phúc khí…” Lưu Thiên Tứ rốt cuộc nở nụ cười, ánh mắt ẩm ướt mang theo sợ hãi, nụ cười không xác định, trong khẽ dỗ của tam ca ngậm ngón tay của mình ngủ thiếp đi. Sốt cao trên người, làm cho khuôn mặt bé lộ ra sắc hồng không khỏe mạnh.

Lưu Thiên Tứ vừa ngủ, vành mắt những người khác cũng đỏ theo. Vừa rồi bé cười một tiếng kia, làm cho mọi người là càng thêm đau lòng.

“Con về sau tuyệt đối sẽ không lại làm tiểu hoàng thúc khóc.” Lưu Ly khụt khịt, sau đó kéo tay áo đại ca qua chùi chùi.

“Được rồi được rồi, hôm nay nên cao hứng.” Bạch Tang Vận lên tiếng, ôm chầm tôn tử tôn nữ, nói với mấy nhi tử, “Cha, phụ hoàng cùng phụ vương có thể lúc sinh thời nhìn thấy các con đều hạnh phúc, nhìn thấy các con nhiều năm như vậy cũng có thể không oán không hối làm bạn với nhau, thật sự rất cao hứng. Cha vẫn sợ các con bị làm hư, nhưng hiện tại xem ra, là cha quá lo lắng. Nhà chúng ta đây, không giống với người khác. Nhưng có cái giống, cha lại là tự hào. Đó chính là cho dù sinh ở hoàng gia, giữa huynh đệ, giữa phụ tử, giữa người yêu các con, cái sâu, cái nặng của cảm tình đều có thể nói là đáng quý. Cha hi vọng đứa nhỏ nhà chúng ta đời đời thế thế đều có thể như vậy.”

Nhìn về phía tiểu nhi tử, Bạch Tang Vận chảy xuống giọt lệ, “Tiểu Dụ Đầu… là sơ sẩy của cha…”

“Cha!” Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh cùng Bạch Hãn Triệt quỳ xuống.

“Nhưng phụ thân cũng không lo lắng,” đỡ đám nhi tử dậy, Bạch Tang Vận cười nói, “Phụ thân tin tưởng, tiểu Dụ Đầu cũng sẽ giống như các con, hạnh phúc lớn lên.”

“Hoàng gia gia, Thao nhi (Ly nhi) (Thiết nhi) sẽ chăm sóc tiểu hoàng thúc.” Ba đứa bé trăm miệng một lời nói. Bạch Tang Vận ôm chặt con, điểm này, hắn cũng không lo lắng.

“Không biết tiểu Dụ Đầu chính là phúc khí của ai đây.” Lưu Tích Tứ ôm ngực, ngực đệ đệ cũng có hồng chí. Vừa hỏi cái này, mấy người nhìn nhìn lẫn nhau.

“Là phúc khí của chúng ta.”

Chú thích

(1) lưu ly của ngọc lưu ly và tên em Lưu Ly viết bằng chữ Hán khác nhau, nhưng đọc như nhau ↑~ Phiên ngoại hoàn ~