Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 105: Thỏa thuận sẽ không chấm dứt




Edit: Shinbi

“Chúng ta, khi nào thì thỏa thuận của chúng ta chấm dứt?” Tận đáy lòng Thanh Thần chần chừ ngàn vạn lần cũng không muốn nói ra nhưng cuối cùng lấy hết dũng khí để nói: “Khi thỏa thuận kết thúc, chúng ta không nợ nhau nữa.”

Mạc Lãnh Tiêu cắn tai cô, vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô: “Thỏa thuận sẽ không chấm dứt.”

Giọng nói nhàn nhạt, thì thầm nghe rất êm tai nhưng lại nồng đậm như vậy, ý đồ dường như muốn in sâu từng chữ từng câu vào tận đáy lòng cô.

Tim run lên, Thanh Thần ngây ngẩn cả người: “Anh có ý gì?”

Cô nói không nên lời, anh đợi cô, Tiểu Nhược của anh đã không có chuyện gì rồi, không phải sao?

Nếu anh yêu sâu đậm người con gái mà anh muốn có thể cùng anh vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vậy tại sao anh còn không chấm dứt thỏa hiệp giữa bọn họ.

Không biết tại sao lúc này mấy câu nói từ trong miệng anh nói ra lại khiến cho trong lòng Thanh Thần tràn lên một cảm giác không mấy vui vẻ.

Chẳng lẽ là vì anh không trực tiếp để cho cô rời đi, cô đang mừng thầm sao?

“Thỏa thuận sẽ không chấm dửt.” Mạc Lãnh Tiêu vòng qua eo thon của cô, ngồi ở bên giường đặt cô lên đùi mình, nhàn nhạt nhắc lại.

“Tại sao?” Trong đôi mắt trong suốt có quá nhiều nghi vấn, cô muốn biết ý nghĩ của anh.

Lông mi dài không động đậy, anh khẽ nhếch môi: “Cô ấy không nghĩ tôi sẽ xúc phạm tới em.”

Câu trả lời của anh làm cho tim cô đau nhói.

Sắc mặt có chút tái nhợt nhưng cô lại cười, lặng lẽ nở nụ cười, chỉ là không cùng lúc với ánh mắt để lộ rằng vào giờ phút này cô rất mơ màng và vô dụng.

Cô nên oán hay nên cảm kích đây.

Cô không cần rời khỏi anh, bởi vì thỏa thuận giữa hai người họ vẫn chưa chấm dứt mà tất cả nguyên nhân của những chuyện này còn chưa chấm dứt, cũng chỉ vì - cô ấy không muốn anh tổn thương cô.

Thì ra tất cả mọi thứ trước mắt, cô còn có thể dựa vào trong ngực của anh đều là cô ấy tặng cho.

Mím môi, cố rút bàn tay bé nhỏ đang bị anh nắm chặt ra, thế nhưng anh lại không thuận theo, ngược lại tăng thêm sức lực.

Ánh mắt dịch chuyển, bình tĩnh hạ xuống gương mặt tuấn tú của anh, giọng nói Thanh Thần rất nhẹ rất lạnh nhạt: “Nhưng em muốn kết thúc.”

Cô không muốn tất cả đều là người khác làm chủ. Cô không muốn tiếp nhận một chút thương hại ấm áp nào.

“Em muốn kết thúc, muốn rời khỏi nơi này.” Anh không nói, cô liền mở miệng lần nữa.

Chậm rãi nâng cằm của cô lên, Mạc Lãnh Tiêu tà mị cười một tiếng, bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hung hăng hôn lên môi cô: “Rời đi? Vì tìm được nơi ở mới rồi sao?”

“Cái này có liên quan đến anh sao?” Cô hít mũi một cái, không muốn chịu thua. Tại sao cô có nơi ở mới hay không, anh đều không quan tâm, không phải sao?

Đã như vậy, tại sao anh lại muốn hỏi?

Con mắt sâu và đen mờ mịt trong nháy mắt, tức giận còn không kịp phát tác, tiếng gõ cửa vang lên.

Thu lại lông mày, sửa sang áo ngủ của cô xong, nhưng cũng không buông cô ra: “Đi vào.”

Mẹ Từ bưng chén canh đi vào, giọng nói mang vẻ cung kính: “Thiếu gia, đây là canh gừng táo đỏ mà thiếu gia Lâm Sách nói tôi chuẩn bị cho Mộ tiểu thư, Lâm Sách thiếu gia nói uống khi còn. . . . . .”

Đưa tay nhận chén canh, Mạc Lãnh Tiêu cũng không nhúc nhích một cái: “Đi ra ngoài.”

“Vâng” Mẹ Từ nhanh chóng rời đi.

Cửa mới vừa đóng, Mạc Lãnh Tiêu liền đem chén thuốc đến bên môi nàng: “Uống!”

Ánh mắt của anh giống như bậc cửu ngũ chí tôn khinh thường thiên hạ, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều ngang ngược như vậy.

Cô xoay mặt để tránh mùi thuốc: “Không, em không muốn uống.”

“Mộ. Thanh. Thần.” Anh trầm giọng xuống, lần nữa đưa chén thuốc đến bên môi cô: “Uống vào.”

“Em không muốn, em không có bệnh, không cần uống thuốc.” Cô bướng bỉnh từ chối, đưa ánh mắt về hướng mảng tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.

Bàn tay luồn vào tóc đen của cô, Mạc Lãnh Tiêu đỡ lấy gáy của cô, ép Thanh Thần nhìn thẳng vào anh, khóe miệng tà mị nhếch lên, con ngươi đen nguy hiểm nheo lại: “Ở trước mặt tôi, cũng không đến lượt em nói không.”

Bỏ lại một câu cảnh báo, anh trực tiếp uống một ngụm canh gừng, cúi người dán sát vào môi của cô, thô lỗ cạy hàm răng của cô ra, đổ toàn bộ canh gừng trong miệng vào miệng cô.

Mái tóc dài rơi trên cánh tay của anh, Thanh Thần ngẩng mặt lên trong ngực anh, chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn hệt như điêu khắc của anh, vẻ mặt giật mình.

Lúc này, cô không phân biệt được người đàn ông trước mắt này, rốt cuộc là nguy hiểm hay là ôn nhu .

“Là tự mình uống..., hay để tôi đút em uống?” Khẽ cười, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong giọng nói của anh mang theo ý khiêu khích.

Thanh Thần tức giận nhìn anh, giọng nói bình thường lạnh nhạt như anh: “Em không uống.”

Rất dễ nhận thấy, bộ dáng này của cô nói cho anh biết, sự uy hiếp của anh không có tác dụng.

“Xem ra em thích tôi cho em uống.” Lật người đè cô ở trên giường, Mạc Lãnh Tiêu chợt uống một hớp thuốc, cúi đầu tìm được đôi môi đỏ bừng của cô, giống như mới vừa rồi, đổ canh gừng vào trong miệng cô không thừa một giọt.

Đôi tay bé nhỏ bắt lấy cánh tay của anh, Thanh Thần khẽ nhắm hai mắt lại.

Có ai biết trong lòng cô có bí mật chứ?

Cô không phải không muốn uống thuốc, cũng không muốn cố ý khiêu khích sự kiên nhẫn của anh. Cô biết anh không thích mình nói không, không thích mình trái ý của anh, cô cố ý chọc giận hắn.

Bởi vì cô biết anh sẽ dùng tới cách này để cho cô uống xong canh gừng.

Cô cố ý muốn dùng cách như thế, thân mật với anh, như vậy cũng danh chánh ngôn thuận rồi.

Chẳng mấy chốc anh sẽ rời khỏi cô, vậy hãy để cho cô thừa dịp này ở bên anh, lưu lại khoảnh khắc để bọn họ nhớ lại thôi.

Uống xong canh gừng, Mạc Lãnh Tiêu không khách khí chút nào tùy ý ném chén thuốc đi.

“Choang. . . . . .” Chén thuốc thoáng chốc rơi xuống đất, trên tấm thảm trải sàn phát ra tiếng vang rầu rĩ.

Mạc Lãnh Tiêu nghiêng người, cúi đầu để ở cái trán sáng bóng của cô, làm cho hơi thở hòa quyện với nhau.

Thanh Thần vội vàng thở hổn hển, lại không tránh được ánh nhìn chăm chú như thiêu đốt của anh.

“Người đàn ông kia đối với em như vậy sao?” Anh thản nhiên nói, bàn tay theo từ cổ áo đưa vào bên trong áo choàng tắm.

“Người nào?” Cô kinh ngạc nhìn anh.

Mạc Lãnh Tiêu không vui hừ nhẹ, bàn tay đang sờ xoạng đột nhiên tăng mấy phần lực: “Chính là người đàn ông đưa em trở lại.”

Giọng nói anh bình tĩnh, anh từ từ nói ra.

Người đàn ông kia đưa cô trở lại, anh nhìn thấy rõ ràng, tay của anh đặt trên vai cô, tay còn lại nắm mặt của cô.

Ngực có một chút bực bội, tâm tình của anh không tốt lắm.

“Không có.” Thanh Thần thành thật trả lời.

Đáp án của cô làm cho anh khẽ cười, vùi đầu vào trước ngực cô, buồn bực lúc nãy trong nhất thời đều tan biến, thậm chí Mạc Lãnh Tiêu còn phát ra tiếng cười vui thích.

“. . . . . .” Hé đôi môi đỏ mọng, Thanh Thần ngây ngẩn cả người. Trừng mắt nhìn ngơ ngác, không biết vì sao anh lại cười vui vẻ đến như vậy.

Hai người nằm ôm nhau trên giường mềm mại, giống như một đôi vợ chồng ăn ý, lắng nghe nhịp tim của nhau, lẳng lặng hưởng thụ thế giới thuộc về bọn họ.

“Anh có mệt không?”

“Em rất êm ái, tôi không mệt.” Che ở trên người cô, Mạc Lãnh Tiêu vùi đầu ở cổ cô, nhẹ giọng đáp.

Thanh Thần đỏ mặt, cau mũi một cái: “Nhưng, nhưng. . . . . . Em mệt.”

Mặc dù anh giống như bị rút đi sức lực nhưng dáng vẻ này của anh đã đè cô ở dưới người hai giờ rồi, cô không thể động đậy, toàn thân mệt mỏi.

Sự kháng cự của cô cũng không ngăn được hành động của anh.

Mạc Lãnh Tiêu còn duy trì nguyên tư thế, trầm thấp mở miệng: “Em thích trẻ con?”

Thân thể hơi cứng đờ, con ngươi lóe lên tia sáng, Thanh Thần không nói gì mà chỉ cắn môi.

“Em thích trẻ con?” Đặt câu hỏi lần nữa, giọng nới của anh vẫn dễ nghe như cũ.

Trầm mặc một lúc lâu, cô cuối cùng “Ừ” một tiếng, coi như đã trả lời câu hỏi của anh.

Gương mặt tuấn tú từ cổ cô ngẩng lên, con ngươi màu nâu chăm chú nhìn vào mắt của cô: “Chúng ta có thể sinh nữa.”

Cô còn rất trẻ, chỉ cần anh muốn, bọn họ muốn có đứa bé rất dễ dàng.

Nghi ngờ như là dây thường xuân trên tường nhanh chóng quấn quanh trái tim của cô.

Con ngươi không dính một hạt bụi, cứ như vậy không chớp theo dõi mặt của anh, như muốn tìm những thứ gì. . . . . .

Nhưng một lát sau, cô liền bỏ qua, trên vầng trán nổi lên sự hiểu biết nhàn nhạt: “Cái này cũng là cô ấy yêu cầu sao?”

Cô hỏi ngược lại làm cho con ngươi của anh lạnh lẽo, vẻ mặt có chút phức tạp hiện lên khuôn mặt tuấn tú: “Em muốn không?”

Thanh Thần nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì, lại lộ rõ ý nghĩ của mình.

Đúng, cô không muốn lại có đứa bé, không muốn lại là con của Mạc Lãnh Tiêu.

Cô không quên, mình mới mất một đứa con.

Giữa cô và Mạc Lãnh Tiêu không có yêu, không có tình, chỉ có tính toán cùng lợi dụng, đứa bé sinh ra trong loại quan hệ này, làm sao có thể ra đời bình thường, lớn lên khỏe mạnh?

Cô không...không nên rồi.

Một lần bi kịch đủ để cho cô đau cả đời.

Mạc Lãnh Tiêu ngồi dậy, vẫn ôm cô vào trong ngực như cũ, thế nhưng lần đầu tiên, không cố ép suy nghĩ của cô.

Anh dịu dàng, cô không có kháng cự, chỉ ngoan ngoãn nằm trong ngực của anh.

Anh nói bọn họ có thể có đứa bé thuộc về hai người họ.

Cái này đúng là anh đền bù sao? Dù sao anh cũng là cha của đứa bé đã mất, anh lại muốn đền bù cho cô, vẫn là suy nghĩ muốn đền bù cho đứa bé chưa từng gặp mặt?

Hay hoặc là. . . . . . đây là điều Bạch Tử Nhược yêu cầu, muốn anh và cô sinh ra một đứa bé?

Chăm chú nhìn cô dần dần chuyển thành nụ cười trắng bệch, lông mi dài khẽ nhíu lên, cô như vậy thật động lòng người, vẻ mặt lộ vẻ xúc động như vậy, là vì người nào tồn tại?

Mất hồn nằm trong ngực anh, cô đang nhớ nhung người kia sao?

Bàn tay bỗng nắm cằm của cô, trong mắt Mạc Lãnh Tiêu thoáng qua hàn khí: ”Bởi vì cậu ta, em không muốn mang thai đứa con của tôi?”

Cơn giận của anh không làm cho cô sợ, ngược lại làm cho cô mỉm cười: “Không có hắn ta, chuyện này không liên quan đến bất kỳ người nào.”

“Cho tôi một lý do.” Khuôn mặt tuấn tú trầm lặng, anh hết sức đè xuống phiền não trong lòng.

Lý do?

Anh muốn lý do phải không?

Thu lại con ngươi, thẳng tắp chống lại ánh mắt của anh, bàn tay khẽ xoa khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh nói cho em biết đi, nếu em mang thai con của anh. Nhưng cô ấy không muốn đứa bé này, anh có phải đều vì cô ấy mà làm tất cả mọi việc không?”

Lời của cô như nước mùa xuân chậm rãi rơi vào trái tim của anh.

Mạc Lãnh Tiêu im lặng nhìn cô, ánh mắt kia không chớp, không nói một lời mà chỉ trầm mặc.