Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 120: Chuyến đi Bali




Edit: Shinbi

Vùi đầu vào trên ngực của anh, Thanh Thần từ từ nhắm hai mắt lại, thở hổn hển, có chút chật vật, chỉ có thể vừa suy yếu vừa cố hết sức tiếp nhận anh.

“Lãnh, chậm một chút. . . . . .”

Vận động quá mức kịch liệt, khiến đầu của Thanh Thần choáng váng, giọng nói nghẹn ngào.

“Tôi không chậm lại được.” Quyết không chịu buông tha cho cô, mỗi lần Mạc Lãnh Tiêu ra vào đều tăng thêm lực, tốc độ cũng ngày càng nhanh.

Thân thể tiếp nhận từng đợt sóng kích tình mãnh liệt đánh úp tới, cô mệt mỏi ngất xỉu nằm trong ngực của Mạc Lãnh Tiêu.

Đôi môi mỏng, âu yếm hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô, nhìn người con gái yếu đuối trong ngực, khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu khẽ nhếch lên một nụ cười đầy hài lòng, động tác ở hạ thân cũng dần dịu dàng lại: “Cô bé, tôi nhớ em.”

——— —————Tuyến phân cách của cô nàng Mèo———— —————

Đảo Bali, nơi Mộ Thanh Thần luôn khao khát được đi đến, Mạc Lãnh Tiêu thực sự đã đưa cô tới đây

Ở đây rất đẹp, Thanh Thần cảm thấy cứ như là thiên đường cuối cùng chốn nhân gian vậy, vô cùng lãng mạn, vô cùng xinh đẹp, như thể những điều tốt đẹp ấy chỉ dành riêng cho nơi này.

Thật là yên tĩnh, Thanh Thần lẳng lặng nhắm mắt lại, không khí nơi này tràn ngập hương vị lãng mạn.

“Em thực sự thích nơi này?” Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô gái nhỏ bé bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng của Mạc Lãnh Tiêu thoáng qua chút kinh ngạc.

Từ trước đến nay, anh đều nghĩ rằng phụ nữ sẽ thích tiền bạc, kim cương, châu báu. Nhưng hình như cô bé này có chút khác biệt, phải nói, cô có thể dễ dàng hài lòng hơn những người phụ nữ khác, hay nói cách khác, cô là người phụ nữ dễ thỏa mãn.

Hé mở mí mắt, chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh, mặt Thanh Thần hơi ửng đỏ, hàng mi dài cụp xuống: “Nơi này rất đẹp, không phải sao?”

“Nếu em thích, chúng ta có thể đến đây thường xuyên.”

Im lặng một lát, Mạc Lãnh Tiêu hướng tầm mắt về phía trước, nơi này rất yên tĩnh, dùng để thanh tịnh tâm hồn cũng không phải là một ý tồi.

Thanh Thần chỉ mỉm cười, không trả lời. Bởi vì cô biết, niềm hạnh phúc như vậy, đều sẽ không dài lâu, còn có lần tiếp theo nữa hay không, cô thật sự không dám nghĩ tới.

Lãnh, anh biết không, thật ra chỉ cần có anh ở bên cạnh, thậm chí là không đi đâu cả, Thanh Thần đều cảm thấy hạnh phúc.

Nếu không có anh, cho dù đến thiên đường, cũng chỉ là nơi cô quạnh không bóng người.

“Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cái gì đi.”

Đã lâu không mang phụ nữ đi du lịch rồi, Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy mình có chút già đi, giống như không biết nên ở cùng với cô như thế nào, thì cô mới có thể vui vẻ.

“Được.” Gật đầu, từ trước đến giờ Thanh Thần đều rất nghe lời của anh.

“Chúng ta đi chợ đêm.”

Âm thanh vẫn lạnh lùng, giống như phong cách trước kia của anh, nhưng tiếng nói truyền đến nơi này, lại làm cho Thanh Thần sợ hãi.

Chợ đêm? Quán ăn nhỏ? Ách, cô không nghe lầm chứ?

“Thế nào?” Nhìn cô đứng ngây tại chỗ, Mạc Lãnh Tiêu cau mày: “Không muốn đi?”

“Không phải…” Nhanh chóng lắc đầu, Thanh Thần nhanh chóng đi theo: “Em chỉ cảm thấy anh sẽ không thích nơi này.”

Mạc Lãnh Tiêu không nói gì, chỉ yên lặng đi về phía trước.

Đúng vậy, vừa sinh ra, từ nhỏ anh đã ngậm thìa vàng* mà lớn lên, những nơi giống như chợ đêm này, anh thật sự chưa từng đi qua.

*Ngậm thìa vàng : ý chỉ những người sinh ra đã có cuộc sống sung sướng, chưa từng chịu khổ.

Chỉ là, anh không quên, tối ngày hôm qua, cô nghe được người khác nói đi chợ đêm ăn quà vặt thì trong mắt rất vui mừng.

Anh cho rằng cô sẽ mở miệng yêu cầu, nhưng đợi cả đêm, cô bé này vẫn không mở miệng nói với anh.

Trong lúc đó, giữa hai người chênh lệch mười ba tuổi.

Cô mới mười tám tuổi, chính là lúc thanh xuân mới vừa chớm nở, mà bản thân anh… đã không còn trẻ nữa, nhiều năm chém giết trên thương trường, tâm thái của anh, thậm chí còn già hơn những người cùng tuổi.

Nhìn cô bỏ qua sở thích mang giày Converse, quần áo thoải mái, mà là mặc đồ dạ hội mang giày cao gót để phù hợp với anh, anh có chút xúc động, cũng có chút kinh ngạc.

Cuối cùng thì nguyên nhân là gì, khiến cho cô bé tuổi còn nhỏ, có thể thản nhiên thay đổi nhiều như vậy?

Mộ Thanh Thần, tình yêu của em, rốt cuộc có thể đạt đến mức độ nào?

“Lãnh. . . . . .” Thấy anh vẫn mặt lạnh đi phía trước, đôi tay nhỏ bé lôi kéo ống tay áo của anh, Thanh Thần có chút lo lắng mở miệng: “Anh cảm thấy khó chịu sao?”

“Mang giày cao gót đi bộ, không mệt sao?” Mạc Lãnh Tiêu thở dài, nhẹ nhàng nắm tay cô, không muốn nhìn thấy cô bị ngã ở chốn đông người.

Thanh Thần cảm thấy hơi đau, nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu: “Không mệt, hơn nữa, vóc dáng của em lại không cao, mang giày cao một chút, cũng không tồi lắm.”

Mạc Lãnh Tiêu không nói gì, chỉ nhìn cô, mang cô len lỏi qua đám đông đi về phía trước.

Chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn của anh, Thanh Thần cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay của anh, trong lòng nhất thời vui vẻ.

Anh thật sự rất lạnh lùng, hơn nữa còn là người trầm mặc, mang theo cô đi tới đảo Bali nhưng anh thật sự rất ít nói.

Cảm giác kia giống như lúc ban đầu cô đi theo anh tới Hải Ninh, ở cùng với anh dưới một mái nhà, hoàn toàn không giống như ngày đó anh xuất hiện trong phòng của cô.

Có lẽ, Mạc Lãnh Tiêu vốn là người có tính cách đối lập nhau như vậy.

Lãnh khốc, tà mị, lạnh nhạt, bá đạo. . . . . . Mỗi một kiểu đều hoàn toàn khác nhau, nhưng tất cả đều rất tự nhiên.

Thanh Thần cười ngây ngốc, cứ muốn mãi nắm tay anh như thế này, cùng nhau đi tiếp.

“Ăn cái này không?” Nhìn những cặp tình nhân ngồi đầy trong quán ăn, Mạc Lãnh Tiêu không biết lựa chọn của mình có đúng không.

“Được.” Nhẹ nhàng gật đầu, Thanh Thần ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với anh, không thể che giấu niềm vui sướng trên mặt: “Lãnh, có phải từ trước đến giờ anh chưa từng ăn loại đồ ăn ở những nơi như thế này phải không?”

“Ừ.” Anh lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn từng món ăn, rồi nhìn những cặp tình nhân liếc mắt đưa tình, đuôi lông mày bất động khẽ nhướng lên.

Nhìn thấy rõ tâm sự của anh, Thanh Thần mím môi: “Nếu anh không quen, hay là chúng ta. . . . . .”

“Em thích nơi này không phải sao.” Mạc Lãnh Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trực tiếp cắt đứt lời cô: “Cô bé, mọi chuyện không cần phải chiều ý tôi.”

“Nhưng. . . . . . Em không muốn anh không vui.”

Có lẽ anh muốn rời khỏi cái nơi ngột ngạt đó mới dẫn mình đến đây, dĩ nhiên, cô cũng hi vọng mình có thể giúp anh tạm thời quên đi mọi buồn phiền.

Ý nghĩ của cô không thoát khỏi cặp mắt của anh, bàn tay khẽ dùng sức, gương mặt Mạc Lãnh Tiêu bình thản, nhắc nhở lần nữa: “Cô bé, tôi nói lần cuối cùng, dẫn em tới nơi này, không liên quan đến bất cứ ai khác.”

Nhìn khuôn mặt không tin tưởng của cô, khiến Mạc Lãnh Tiêu thầm than thở: “Cô bé, tôi chợt phát hiện, so với em, tôi thật đã có chút già rồi.”

Đúng là già thật rồi, cách dỗ dành cho cô gái trẻ vui vẻ anh cũng không biết.

“Không già, không già chút nào.” Thanh Thần khẩn trương lắc đầu, tuy anh hơn cô mười ba tuổi, nhưng trông dáng vẻ của anh như mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nếu không nói ra, sẽ không ai tin là anh đã ba mươi mốt tuổi.

“Hơn nữa, em rất thích chỗ này, rất gần với thiên nhiên, lại rất đẹp, ban đêm còn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, quả thật rất lãng mạn.”

Tiếng nói mang theo sự vui vẻ, Thanh Thần thật sự thích như thế này.

“Ha ha. . . . . .” Người đàn ông trước mặt khẽ cười, tiếng cười thật êm tai, thu hút ánh mắt của vô số người: “Cô bé, tôi không hiểu cái lãng mạn mà em nói, ngoan, kiếm ít đồ ăn đi.”

“Được.” Đảo thực đơn, Thanh Thần vừa nhìn thực đơn, vừa lẩm bẩm: “Chúng ta phải ăn nhanh một chút, sau đó nhanh rời khỏi đây.”

“Em không thích nơi này sao?” Cơ thể hơi khựng lại, anh muốn biết lý do cô nóng lòng muốn rời đi.

Thanh Thần nhăn mũi, nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ xung quanh Mạc Lãnh Tiêu: “Hừ, em không muốn có nhiều cô gái nhìn chằm chằm vào vị hôn phu của mình như vậy.”

Trong lòng bỗng chốc căng thẳng, ánh mắt lẫn giọng nói của cô đều làm anh rung động.

Vuốt nhẹ hai gò má của cô, Mạc Lãnh Tiêu cười vô cùng gian tà: “Chỉ cần em thỏa mãn tôi, tôi sẽ không đi tìm người phụ nữ khác.”

“. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ ửng lên, Thanh Thần giả vờ như không nghe thấy lời nói của anh, nhanh chóng giơ tay lên: “Nhân viên phục vụ. . . . . . Bên này gọi món. . . . . .”

“Ha ha. . . . . .” Con ngươi màu đen ánh lên ý cười.

Mạc Lãnh Tiêu đã rất lâu không có cười lớn như vậy.

Đồ sắc lang, đồ bại hoại.

Trừng mắt nhìn Mạc Lãnh Tiêu cười sằng sặc, Thanh Thần nổi giận, người đàn ông này chính là cố ý. Ban đầu trưng khuôn mặt u buồn làm cho cô lo lắng, bây giờ lại. . . . . ở chốn đông người nói những lời đó. . . . . .

Đáng ghét, rất đáng ghét.

Chỉ trong nháy mắt , Thanh Thần hạ quyết tâm, cô không để ý đến anh nữa.

——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— —————

Cơm nước xong, hai người rời khỏi quầy, mâu thuẫn lại xảy ra, lần này Thanh Thần giận dỗi tính tiền, bỏ Mạc Lãnh Tiêu ở lại phía sau.

Mạc Lãnh Tiêu cũng không có ý kiến, chiều lòng cô, đi theo phía sau.

Chỉ là không nhịn được nên trêu chọc cô, không ngờ cô bé lại nổi giận, suốt bữa ăn, anh không nói chuyện, cô cũng không mở miệng nói chuyện.

A, đây là lần đầu tiên, anh rất muốn nhìn xem, có phải bộ dạng giận dỗi của cô bé này rất đáng yêu hay không.

Mạc Lãnh Tiêu đi phía sau cô, chăm chú nhìn bóng lưng của cô.

Lưng của Thanh Thần thật sự rất thẳng, bước đi duyên dáng và xinh đẹp, đoàn người bên cạnh không nhịn được mà đưa mắt đặt lên người cô, đặc biệt là đàn ông.

Anh cũng chú ý tới ban đầu cô bước đi nhanh, rồi sau đó đi càng lúc càng chậm, anh nhìn chằm chằm đôi giày của cô.

Bình thường cô bé này quen mang giày Converse, làm sao có thể mang giày cao gót lâu được?

Để ý thấy cô đi hơi khập khiễng, nhưng vẫn bướng bỉnh đi về phía trước, vẫn cứ duy trì dáng đi tao nhã, giống như một công chúa kiêu hãnh, không cần giúp đỡ, cũng không lên tiếng.

Không nhìn ra, cô gái dịu dàng này có tính cách kiên cường như thế.

Thấy cô đi ngày càng chậm, nhìn xuống đôi giày của cô, Mạc Lãnh Tiêu thở dài, với tốc độ này, chỉ sợ đêm nay bọn họ phải ngủ đầu đường xó chợ.

Làm thế nào để che chở cô. Mặc dù anh rất muốn nhìn bộ dạng giận dỗi của cô, nhưng anh cũng không muốn chân cô bị thương.

Nhướng mày, Mạc Lãnh Tiêu bước đi nhanh hơn.

Thanh Thần dừng bước, lạnh nhạt nhìn chằm chằm người đàn ông đang chắn ngang trước mặt mình: “Anh làm gì vậy?”

Chân đau khiến sắc mặt cô không được tốt, nhưng cũng không cần anh giúp đỡ.

Mạc Lãnh Tiêu không nói gì, cởi áo khoác ra, khom người cột cái áo vào trên eo cô.

Động tác của anh làm cho Thanh Thần sửng sờ: “Anh muốn làm gì ?”

Đang muốn kéo áo khoác của anh ra, thì nhìn thấy anh ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô.