Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 125: Xin lỗi




Edit: Mon Miêu

“Không có sao?” Anh lạnh lùng cắn xương quai xanh của cô, Mạc Lãnh Tiêu chuyên chú cắn cơ thể tuyệt mỹ của cô: “Em không muốn người đàn ông khác nhìn em, sao em lại mặc đồ như vậy?”

Thân thể của cô, chỉ có duy nhất một mình anh mới có thể nhìn, những người đàn ông có thể thấy lưng của cô, toàn bộ đều đáng chết.

“Cô bé, có phải em muốn những người trong buổi dạ hội, cũng đối xử với em giống như anh hay không?” Mắt đen của anh nhìn thẳng mắt Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu âm thầm thề, nếu như cô dám nói phải, anh nhất định sẽ tự tay giết cô.

Thân thể cô bởi vì câu hỏi của anh mà trở nên cứng đờ, vốn dĩ, ánh mắt của cô đang mê mang, nhưng trong nháy mắt đã thanh tĩnh, còn chứa đựng tổn thương, hoàn toàn không thích hợp với không khí nóng bỏng bây giờ.

Tại sao, mỗi lần anh nói, đều khiến cho người ta tổn thương như vậy, cho dù vào lúc này, khi bọn họ đã trở nên thân thiết, trong lòng của anh, chẳng qua, cô cũng chỉ là một cô gái mà ai cũng có thể làm chồng. . . . . .

Vậy tại sao anh còn muốn chạm vào cô?

Còn muốn cho cô cảm thấy anh có chút quan tâm cô, có phải trong mắt của anh, cô là người không biết xấu hổ hay không!

Cô can đảm làm tất cả chuyện này, cũng chỉ vì muốn khiến cho anh chú ý đến cô hơn mà thôi. Sao anh lại không hiểu?

Uất ức không ngừng xông lên đầu, mũi Thanh Thần chua xót, tim của cô cũng đau.

Trong đôi mắt trong suốt phủ một tầng sương mù, Thanh Thần cảm thấy bản thân giống như đang ở trên thiên đường lại rơi xuống địa ngục, rất khó chịu, khó chịu đến mức không thở được.

Tay nhỏ bé của cô kháng cự, chống ở trên lồng ngực rắn chắc của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển động, hai mắt cô nhắm nghiền, trong giọng nói chứa đầy đau buồn: “Buông em ra. . . . . .”

Cảm xúc của cô không tránh được ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu, lông mi dài đẹp đẽ khẽ động, anh nhìn mặt của cô, gương mặt của cô vốn dĩ đang xinh đẹp, trong nháy mắt đã tràn đầy vẻ u sầu, anh biết, câu hỏi của anh đã khiến cho cô bị tổn thương.

Tim anh thắt chặt, Mạc Lãnh Tiêu giơ tay ra, mạnh mẽ giữ lấy mặt của cô: “Em tức giận sao?”

Giọng anh trầm thấp, chứa đựng vẻ nghi ngờ, sự dịu dàng như có như không này, khiến cho nước mắt xung quanh hốc mắt cô, đột nhiên chảy xuống.

Thanh Thần khẽ cắn cánh môi, không nói gì, cũng không nhìn anh, cô chỉ lẳng lặng chảy nước mắt.

Nước mắt hơi lạnh nhỏ xuống mu bàn tay của Mạc Lãnh Tiêu, đôi mắt đen của anh không nhịn được híp một cái, anh dùng ngón tay cái lau vệt nước mắt trên mặt cô, cúi người, ôm chặt thân thể khẽ run của cô vào ngực: “Đừng khóc.”

Giọng nói của anh khàn khàn, chứa đựng sự thương tiếc và không nỡ, cảm xúc xa lạ này, khiến Thanh Thần kinh ngạc, cũng khiến cho Thanh Thần sợ.

Cô nghe lầm sao? Sao Mạc Lãnh Tiêu lại có thể hiện ra vẻ mặt thương tiếc đối với cô, cái này. . . . . . Nhất định là cô nghe lầm, nhất định. . . . . .

Nếu anh quan tâm cô, sao anh lại có thể nói với cô như vậy?

Càng nghĩ, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.

Anh nâng đầu của cô lên, nhẹ nhàng hôn vào gò má ướt nhẹp của cô, Mạc Lãnh Tiêu thở dài, trong đôi mắt chứa đầy cưng chiều: “Cô bé, ngoan, đừng khóc.”

Tim cô đau nhói, Thanh Thần giương mắt lên, kinh ngạc nhìn đôi mắt màu đen trong suốt của anh chứa đầy dịu dàng, tay nhỏ bé của cô thử giơ lên trước, muốn chạm vào vẻ mặt đẹp trai của anh, bỗng nhiên lại rút về.

Khóe miệng dâng lên nụ cười khổ, nước mắt của Thanh Thần liên tục rơi: “Trong mắt của anh, em là một cô gái rất xấu xa, phải không?”

Cô buồn bã, mở miệng hỏi anh.

Mạc Lãnh Tiêu chỉ chăm chú nhìn cô, không chớp mắt, anh im lặng không nói gì.

“Em biết rõ, em không bằng Tử Nhược, nhưng. . . . . . Em...Em cũng không phải là người tùy tiện, em...Thật sự em không phải là. . . . . .” Lời giải thích có chút gấp gáp và yếu ớt, Thanh Thần rất giận, giận anh bôi nhọ cô.

Nhưng cô lại sợ anh nghi ngờ cô hơn cả việc cô tức giận.

“Em cũng chỉ muốn biết, em có một chút quan trọng nào đối với anh hay không. . . . . . Em chỉ là muốn thắng anh một lần. . . . . .” Thanh Thần rũ mí mắt xuống, trong lòng đau đớn, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu: “Bởi vì ở trước mặt anh, lần nào em cũng thua thật thê thảm. . . . . Em. . . . . . Không chưa từng nghĩ muốn quyến rũ người khác. . . . . . Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua. . . . . .”

Mặc dù trong sạch của cô đã bị anh lấy đi không rõ ràng, nhưng chỉ có anh, chỉ có Mạc Lãnh Tiêu, chính là người duy nhất mà Mộ Thanh Thần bằng lòng bỏ đi tất cả để yêu, tại sao anh lại không tin cô vậy?

“Anh không tin tưởng em sao? Đúng không?” Anh im lặng khiến cho tim của Thanh Thần đau, cô càng ngày càng lạnh, ý cười trên khóe môi cũng càng ngày càng khổ sở: “Nếu đã như vậy, anh buông em ra, em. . . . . . Em sẽ không quấy rầy anh nữa. . . . . .”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang cúi xuống, đột nhiên bị người đàn ông bá đạo trước mặt nâng lên, môi mỏng của anh hôn lên đôi mắt vẫn còn sót lại nước mắt của cô, nhẹ nhàng, dịu dàng.

Giống như thương tiếc, âu yếm bảo bối của mình, khiến cho lòng của Thanh Thần gợn sóng.

“Lãnh. . . . . . Đừng…Dịu dàng với em. . . . . .” Giọng nói của cô gần như cầu khẩn. Đây là thứ hai lần, Thanh Thần cầu xin anh dừng lại sự dịu dàng hành hạ này.

Tim bỗng nhiên thắt chặt, Mạc Lãnh Tiêu hôn cô, vẫn cưng chiều như cũ: “Cô bé, anh xin lỗi.”

“. . . . . .”

Thanh Thần không thể tin vào tai của mình, cô ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, ai nói cái gì?

Anh tự mình xin lỗi cô?

Trời ơi, không phải là cô đang nằm mơ đó chứ? Sao Mạc Lãnh Tiêu lại có thể tự mình xin lỗi cô?

“Anh thật sự xin lỗi.” Anh ôm thân thể của cô thật chặt, Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu, nhìn mặt cô: “Là tại anh không khống chế được miệng của mình, đúng không?”

Anh nói xin lỗi thật dịu dàng, khiến Thanh Thần ngừng khóc thút thít, cô nhìn anh, không thể tin được: “Tại sao. . . . . .”

Môi mỏng của anh khẽ giương lên, Mạc Lãnh Tiêu hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, giọng nói bĩnh tĩnh mà sâu lắng: “Bởi vì, anh không thích nhìn thấy em khóc. . . . . .”

“. . . . . .”

Anh không thích thấy cô khóc sao? Cái này có ý gì?

Nghi ngờ liên tục dâng lên ở trong lòng cô, Mạc Lãnh Tiêu không cho Thanh Thần thời gian suy nghĩ, anh hôn cô thật sâu, gắn bó triền miên, nói xin lỗi cô.

Thanh Thần xấu hổ nhắm mắt lại, cô không chống cự nụ hôn của anh, thậm chí cô còn vòng tay qua gáy của anh, dán sát thân thể của cô vào anh.

Thật ra thì, yêu cầu của cô không nhiều lắm, cô chỉ muốn, ở trong ký ức của cô và anh, có nhiều ngọt ngào. Mới vừa nãy, anh nói xin lỗi, anh còn nói, không muốn nhìn thấy cô khóc.

Là thật cũng tốt, là giả cũng được, cô đều lựa chọn tin tưởng.

Bởi vì như vậy, cô sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc. Về phần tương lai, cô không muốn suy nghĩ. . . . . .

Chiếc lưỡi thơm tho của cô đáp lại lưỡi của anh, truy đuổi chơi đùa, tay nhỏ bé mềm mại của cô to gan thăm dò vào bên trong áo của anh, bàn tay cô học theo anh, thử di chuyển trên lồng ngực rắn chắc của anh.

Sâu trong đôi mắt đen của anh hiện lên màu đỏ mãnh liệt, ánh mắt nóng bỏng này, gần như muốn hòa tan thân thể của Thanh Thần.

“Lãnh. . . . . .” Cô dịu dàng gọi tên anh.

Giọng nói này khiến thân thể Mạc Lãnh Tiêu căng chặt, bàn tay anh càng tăng thêm sức lực ôm eo mãnh khảnh của cô, vật đứng yên ở trong cơ thể cô **, cũng không nhịn được nữa mà di chuyển.

“Ưm. . . . . .” Chuyển động kịch liệt, khiến Thanh Thần không khống chế được, phát ra tiếng rên rỉ, thân thể vô lực dựa sát vào trong ngực anh.

Là thật cũng tốt, là giả cũng được, cô đều lựa chọn tin tưởng.

Bởi vì như vậy, cô sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc. Về phần tương lai, cô không muốn suy nghĩ. . . . . .