Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 127: Nhà đoan mộc




Edit: Mon Miêu

Thanh Thần mở mắt, nhìn căn phòng vẫn trống không như cũ, ánh mắt của cô chứa đầy lo lắng một lần nữa.

Cô không biết rốt cuộc Mạc Lãnh Tiêu như thế nào rồi?

Đêm hôm đó, sau khi bọn họ trở về từ buổi dạ hội, anh giống như nổi điên, quấn lấy cô hai ngày, nhưng khi cô mở mắt ra lần nữa, người đàn ông kia lại không thấy đâu.

Ngay lúc đó, cô cũng không để ý, nhưng anh đã rời đi ba ngày rồi.

Anh không nhắn cho cô một câu nào, không gọi điện thoại cho cô, giống như lúc ở thành phố Hải Ninh, anh bỏ cô ở lại một mình, mỗi khi như vậy, cô hoàn toàn không có tin tức gì về anh.

Đột nhiên, Thanh Thần cảm thấy uất ức.

Bọn họ vẫn còn ở đảo Bali chứ chưa về, tại sao anh lại có thể không nói một tiếng nào đã bỏ cô ở lại một mình như vậy?

Hơn nữa, anh rõ ràng mới đối với cô. . . . . . Nếu quả thật anh không có một chút tình cảm gì đối với cô, anh cần gì phải đối với cô như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, suốt ngày hôm nay, lòng của cô tràn đầy phiền muộn.

Cô đứng dậy, tùy ý mặc vào một bộ quần áo, sau khi rửa mặt qua loa, nhìn trong gương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tái nhợt đến mức dọa người, Thanh Thần quyết định muốn đi ra ngoài một chút.

“Mộ Thanh Thần, sắc mặt như thế này, cô muốn hù dọa ai vậy?”

Thanh Thần lắc đầu một cái, tiện tay lấy cái túi đặt ở trên bàn trà nhỏ, cô thay xong giày, mở cửa chính của phòng ra.

“Cô Mộ.”

Cửa phòng vừa mới mở ra, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói rất cung kính của người đàn ông.

Thanh Thần nghi ngờ nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh, cô chớp mắt nhìn: “Anh. . . . . . Anh là?”

“Thưa cô, là cậu chủ căn dặn chúng tôi ở chỗ này chờ cô đi ra.” Người đàn ông mặc áo đen cười rất dịu dàng: “Lúc cậu chủ rời đi đã dặn dò, nếu như cô không ra ngoài, thì nói phục vụ khách sạn đem thức ăn vào phòng cô đúng giờ.”

Tim khẽ thắt chặt, Thanh Thần nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy nghi vấn: “Anh. . . . . . Cậu chủ mà anh nhắc đến, là —— Mạc Lãnh Tiêu sao?”

Không thể nào, rõ ràng chỉ có cô và Mạc Lãnh Tiêu tới nơi này thôi mà, từ khi nào lại xuất hiện người của anh tới đây.

“Đúng vậy.” Thấy rõ sự nghi ngờ trong mắt của Thanh Thần, người đàn ông điềm tĩnh giải thích: “Tập đoàn Liệp Báo có chi nhánh ở khắp nơi trên toàn thế giới, trước khi đi, cậu chủ dặn dò chúng tôi chăm sóc cho cô thật tốt.”

“Rời đi?” Thanh Thần không để ý chuyện này có đúng hay không, cô chỉ chú ý được điều mà cô quan tâm nhất trong lời nói của anh ta: “Anh nói là, Mạc Lãnh Tiêu, anh ấy đã rời đi sao? Rời khỏi đảo Bali hả?”

Người đàn ông này, sao anh lại có thể quá đáng như vậy?

Rõ ràng là anh muốn dẫn cô tới, vậy mà bây giờ không nói một tiếng nào đã bỏ đi như vậy, để lại hai người này tới đây chăm sóc cô, anh có ý gì vậy hả?

“Không phải như vậy, thưa cô.” Trên khuôn mặt của người đàn ông không có vẻ mặt khác, giọng nói cũng hơi máy móc: “Thiếu gia phải đi tới nhà của ông chủ Đoan Mộc, ông chủ Đoan Mộc có quan hệ thân thiết với ông chủ.”

Mắt khẽ rũ xuống, Thanh Thần không nói gì, mặc dù đã biết là anh vẫn còn ở đảo Bali, cô cũng không còn tức giận giống hồi nãy, nhưng. . . . . . Vừa nghĩ tới anh luôn luôn rời đi mà không nói một lời nào, trong lòng của cô đã không thoải mái.

“Thưa cô. . . . . .Cô muốn tới nhà của ông chủ Đoan Mộc tìm cậu chủ sao?” Thấy Thanh Thần không nói, người đàn ông mặc áo đen đành phải thử thăm dò ý của cô.

Con ngươi trong suốt của cô nghi ngờ nhìn người đàn ông ở trước mắt, Thanh Thần mím môi, trên mặt chứa đầy cẩn thận: “Tôi có thể đi sao?”

Đương nhiên cô biết bản thân không có thân phận gì, mặc dù. . . . . . Giữa cô và Mạc Lãnh Tiêu, có thứ gì đó đang dần dần thay đổi. . . . . .

Nhưng Thanh Thần vẫn biết rất rõ, có rất nhiều chuyện, cô không thể tự làm chủ.

“Đúng vậy.” Người đàn ông mặc áo đen gật đầu khẳng định: “Cậu chủ dặn dò, nếu như cô muốn đi gặp cậu ấy, thì chúng tôi sẽ đưa cô tới nhà của ông chủ Đoan Mộc.”

Hàm răng của cô khẽ cắn lấy bờ môi hồng, ý của anh là, nếu như cô muốn đi tìm anh, nghĩa là cô đã thừa nhận bản thân đang nhớ anh sao?

Hừ, cô sẽ không mắc mưu của anh đâu, đêm hôm đó, rõ ràng là cô chiếm lợi thế.

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Thanh Thần vẫn dịu dàng mở miệng: “Được, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Cô chỉ muốn đi xem anh một chút, sau đó nói cho anh biết, cuộc đấu hôm trước, cô mới là người thắng.

——— ——————Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————

Sau vườn hoa của biệt thự Đoan Mộc

“Anh Mạc. . . . . .”

Kèm theo giọng nói ngọt ngào, một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên chạy tới từ phía trước biệt thự, nhanh chóng chạy về phía Đoan Mộc Dương và Mạc Lãnh Tiêu đang đứng nói chuyện phiếm ở trong vườn hoa.

Lông mày của Mạc Lãnh Tiêu khẽ nhúc nhích, anh tránh không kịp nên đã bị thân thể nhỏ nhắn này bá đạo ôm lấy eo của anh.

“Anh Mạc, anh Mạc, thật sự là anh!”

Mạc Lãnh Tiêu hơi chấn động, nhìn người mới tới, khóe miệng anh khẽ nhúc nhích: “Là tiểu Tình sao?”

“Em gái, em mới trở về từ Luân Đôn, nhìn thấy anh cũng không thèm chào một tiếng, trong mắt em, chỉ có anh Mạc của em thôi, đúng không?”

Đoan Mộc Dương sờ mũi, đối diện với sự thiên vị của em gái mình, anh lại không trách. Từ hồi còn nhỏ, em gái của anh đã thích Mạc Lãnh Tiêu, trải qua nhiều năm như vậy, cô luôn càu nhàu bên tai anh, khó khăn lắm, Mạc Lãnh Tiêu mới tới đảo Bali, cô nghe được chuyện này từ quản gia, đã lập tức lên máy bay trở về.

A, xem ra, lần này Mạc Lãnh Tiêu lại bị làm phiền rồi.

Chỉ là, nếu em gái của anh thật sự có thể gả cho Mạc Lãnh Tiêu thì quá tốt, như vậy thì nhà Đoan Mộc sẽ liên kết với nhà Mạc, đối với hai bên, cũng không có chỗ nào xấu.

Mạc Lãnh Tiêu nhẹ nhàng đẩy hình dáng nhỏ bé đang ôm anh ra, cười xa cách: “Mấy năm không gặp, Tiểu Tình cũng đã trưởng thành.”

Tay nhỏ bé của cô thân mật lôi kéo cánh tay của Mạc Lãnh Tiêu, trong mắt của Đoan Mộc Tình chứa đựng sự mừng rỡ hoàn toàn không thể che giấu: ”Năm nay em cũng đã 22 tuổi rồi, em không còn là đứa bé nữa.”

Trong đôi mắt của Đoan Mộc Tình chứa đựng một chút ngượng ngùng, cô nhìn anh trai của mình một cái, sau đó di chuyển tầm mắt tới gương mặt đẹp trai của Mạc Lãnh Tiêu: “Lúc chị dâu bằng tuổi em, thì đã gả cho anh của em rồi.”

“Ha ha. . . . . .” Ám hiệu rụt rè này khiến cho Đoan Mộc Dương ngửa đầu cười to, anh nhìn Đoan Mộc Tình, liên tục lắc đầu: “Anh nói cho em biết nha em gái, em thật là. . . . . .”

“Lãnh Tiêu, em gái của tớ, đúng là một lòng hướng về phía cậu nha. . . . . . Có phải cậu nên bày tỏ chút gì đó hay không.” Đoan Mộc Dương trêu ghẹo, nhìn bạn tốt của mình, anh cảm thấy mấy ngày tiếp theo, nhất định anh sẽ không cảm thấy buồn chán.

Mạc Lãnh Tiêu không biến sắc, trừng mắt nhìn Đoan Mộc Dương, nụ cười trên mặt anh vẫn không có độ ấm, anh xoa đầu Đoan Mộc Tình, chuyển đề tài một cách tự nhiên: “Tốt nghiệp đại học, em định làm gì vậy?”

Mặc dù không đúng như ý nguyện của cô, lần nào Mạc Lãnh Tiêu cũng đều dùng giọng điệu của anh trai đối xử với em gái để nói chuyện với cô, nhưng Đoan Mộc Tình cũng rất thông minh, cô không hề biểu lộ sự mất mác ở trong lòng.

Đoan Mộc Tình nhẹ nhàng chớp mắt, cô ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn Mạc Lãnh Tiêu: “Em học quản lý quan hệ xã hội. . . . . . Em nghĩ, bất kỳ tập đoàn nào cũng đều cần, vậy, anh Mạc, em có thể đến công ty của anh làm được không?”

“Sao vậy? Công ty của cha và anh trai em, không chịu nổi pho phật lớn là em sao?” Đối mặt với ám hiệu trực tiếp của cô, tính tình của Mạc Lãnh Tiêu vẫn nhẫn nại như cũ, phá vỡ mong muốn của cô.