Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 129: Không muốn khiến cô ấy hiểu lầm




Edit: Mon Miêu

Thanh Thần khép hờ mắt lại, khóe môi giương lên ý cười chế giễu, cô còn tưởng rằng, Mạc Lãnh Tiêu vì cô nên mới tới nơi này, thì ra là. . . . . .

Mộ Thanh Thần ngốc!

Thanh Thần chỉ lo đắm chìm trong trong suy nghĩ của bản thân, quỷ thần xui khiến đi theo người đàn ông bên cạnh, tới chỗ ba người ở phía trước.

“Cậu chủ.” Người đàn ông mặc áo đen nhìn Mạc Lãnh Tiêu, cung kính chào hỏi.

Bàn tay anh hơi nhấc lên, ánh mắt lạnh lẽo của anh vẫn dừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy vẻ cô đơn của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu không nói gì, anh chỉ im lặng ra hiệu cho người của anh lui xuống.

“Lãnh Tiêu, cô gái này là bạn của cậu sao?” Đoan Mộc Dương thích thú quan sát Mộ Thanh Thần, giọng nói của anh chứa đựng ý cười: “Rất đẹp nha, cô gái, cô là người Trung Quốc sao?”

Thân thể của cô bởi vì giọng nói của Đoan Mộc Dương mà hơi ngẩn ra.

Thanh Thần hơi hốt hoảng, cô ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn người đàn ông đẹp trai đang đứng ở bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, giờ cô mới phát hiện, cô đã không chú ý đến sự tồn tại của người đàn ông này: “Hức. . . . . . Thật xin lỗi, ngài vừa nói cái gì vậy?”

Lần nào cũng đều như vậy.

Chỉ cần là nơi có Mạc Lãnh Tiêu, cho dù là ai, thì tinh thần cũng sẽ chán nản, cho dù người đàn ông xa lạ ở trước mắt này có đẹp trai như thế nào đi nữa, thì cũng không có cách nào đoạt được hào quang thuộc về Mạc Lãnh Tiêu.

“Khụ. . . . . .” Cảm giác bị người ta coi nhẹ hình như không tốt lắm, Đoan Mộc Dương lấy tay che miệng, ho nhẹ một tiếng: “Tôi vừa hỏi, có phải cô đến từ Trung Quốc hay không?”

Lông mày của cô khẽ động, nghe được tên của tổ quốc mình, Thanh Thần bỗng cảm thấy cực kỳ thân thiết, trong mắt cũng hiện lên ý cười thản nhiên: “Sao ngài lại biết được?”

“Ha ha. . . . . . Chỉ có người con gái phương Đông mới có bộ dáng thần bí mê người, mà cô không giống người Nhật Bản, cũng không giống người Hàn Quốc, cho nên. . . . . .” Đoan Mộc Dương cười ấm áp.

Thanh Thần nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, cô gật đầu: “Thì ra là như vậy. . . . . .”

“Em tới đây sao?”

Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện đơn giản, vui vẻ của Thanh Thần và Đoan Mộc Dương.

Thân thể, bỗng chốc ngẩn ra, ánh mắt của cô hơi trầm xuống: “Dạ. . . . . .”

Thanh Thần trả lời dịu dàng, tim của cô hơi chua xót.

Anh đã biết rõ rồi mà còn hỏi, anh đang trách cô sao?

Anh không muốn thấy cô xuất hiện ở nơi này đúng không, không muốn cô xuất hiện ở trước mặt Đoan Mộc Tình. . . . . . Nhưng, nếu vậy, anh cũng không cần phải dẫn cô đến nơi này. . . . . .

Lỗ mũi của Thanh Thần hơi cay, đột nhiên cô cảm thấy mình hơi uất ức, cũng có chút muốn khóc.

Tại sao ở bên cạnh người yêu của mình, cô luôn cảm thấy đau đớn, là tại cô đã làm sai chuyện gì sao?

Đến khi nào thì tất cả chuyện này mới có thể dừng lại được đây?

“Anh Mạc. . . . . .” Đoan Mộc Tình vẫn không buông cánh tay của Mạc Lãnh Tiêu ra, ánh mắt của cô dò xét nhìn Thanh Thần, ánh mắt dò xét này, nhìn Thanh Thần hơi mất tự nhiên, nhưng giọng nói của Đoan Mộc Tình không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn nhẹ nhàng trong sáng như cũ: “Hey, cô là ai vậy, tại sao lại xuất hiện ở nhà của tôi?”

“Em gái!” Câu hỏi có chút không lễ phép của Đoan Mộc Tình, khiến Đoan Mộc Dương nhướng mày, anh biết con gái luôn có thái độ thù địch với những cô gái ở bên cạnh người trong lòng của mình, nhưng là con gái của nhà Đoan Mộc, Đoan Mộc Tình hỏi như vậy thật không có lễ phép.

Sắc mặt của Thanh Thần càng tái nhợt, nếu còn ở đây sẽ làm cho ánh mắt của người ta ngượng ngùng, cô mím môi.

Không khí im lặng khiến cho cô đau lòng.

Thanh Thần gượng ép kéo khóe miệng, đầu của cô vẫn cúi thấp xuống như cũ, sự cô đơn được cô cất vào sâu trong mắt, giấu thật kĩ: “Tôi là, là. . . . . . Lãnh. . . . . . Là bạn của Mạc tiên sinh. . . . . .”

Chỉ là một câu nói thật đơn giản, nhưng lại giống y như Thanh Thần phải dùng hết sức lực của toàn thân mới có thể nói ra được.

Tim của cô vô cùng đau đớn, nước mắt ở trong mắt, cũng cuồn cuộn kịch liệt.

Tay nhỏ bé nắm thật chặt quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại của cô, Thanh Thần muốn dùng sự đau đớn này để giải tỏa sự đè nén đau đớn ở trong lòng.

Lãnh, em trả lời như vậy có đúng như ý muốn của anh không?

Cô vạch rõ quan hệ với anh, để không khiến cho cô ấy hiểu lầm anh...Giữa hai người, cũng sẽ không có mâu thuẫn, và có thể ở chung với nhau thật tốt, phải không?

Cô làm như vậy là đúng như mong muốn của anh phải không?

Cô vẫn không được coi là quá ngốc, đúng không, cô không làm anh khó xử.

Thật ra thì, Lãnh, anh có biết không? Cho dù em đau lòng, cho dù em khó chịu, nhưng chỉ cần là chuyện khiến anh khó xử, em nhất định sẽ không làm.

Bởi vì ở trong lòng Thanh Thần, không có gì quan trọng bằng việc anh luôn cảm thấy vui vẻ.

“Thì ra là như vậy.” Đoan Mộc Tình cười cực kì rực rỡ, cô nhất quyết không buông cánh tay của Mạc Lãnh Tiêu ra: “Xin chào, tôi tên là Đoan Mộc Tình, anh ấy là anh trai của tôi —— Đoan Mộc Dương, ha ha, cô tên gì vậy? Tôi chưa từng nghe anh Mạc nói về cô.”

Sự chưa sót liên tục tràn ngập ở trong lòng, cô cố gắng không cho nước mắt chảy ra, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thanh Thần cũng ngẩng lên, cô nhìn về phía cô bé ở trước mắt, cười một cách khó khăn: “Tôi...Tôi là Mộ Thanh Thần. . . . . .”

“Mộ Thanh Thần, Thanh Thần. . . . . .” Đoan Mộc Tình suy nghĩ, nhớ kỹ tên của cô, trong mắt hiện lên sự đơn giản, không có ác ý: “Tên của cô rất êm tai, cô và anh Mạc, đã biết nhau bao lâu rồi? Làm thế nào mà hai người quen biết nhau vậy?”

“. . . . . .” Câu hỏi vừa nhanh vừa thẳng thắn như vậy khiến Thanh Thần khó có thể chống đỡ.

Thân thể của cô cũng mơ hồ phát run, đầu của cô ra sức chuyển động, hết sức khó khăn nói dối bọn họ: “Tôi. . . . . . Tôi...Tôi và Mạc tiên sinh. . . . . . Thật ra thì, chúng tôi quen biết cũng chưa được lâu, chúng tôi. . . . . .”

“Thật sao?” Đoan Mộc Tình nhìn Mạc Lãnh Tiêu, thấy anh không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, yên tâm di chuyển tầm mắt đến người của Thanh Thần: “Hai người cùng đi đến nơi này sao?”

Trong lòng của cô có rất nhiều nghi vấn, cô muốn biết, cô gái ở trước mắt này, có là là tình địch của mình hay không. . . . . .

“Chúng tôi. . . . . . Không, không phải. . . . . .” Thanh Thần lắp bắp, cô cảm thấy, ngay cả năng lực giải thích một câu, cô cũng không có, mặt cô tái nhợt đến mức dọa người: “Thật ra thì, thật ra thì chúng tôi, tôi và Lãnh. . . . . . Không, không phải, ý tôi nói, tôi và Mạc tiên sinh, cũng không phải là rất quen!”

Vất vả lắm, Thanh Thần mới nói ra được, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một cái, nhưng lòng của cô vẫn không buông lỏng, bởi vì cô không dám chắc, bản thân có thể lừa được cô gái này.

“Là như vậy sao?” Ánh mắt liên tục di chuyển qua lại ở trên người Mạc Lãnh Tiêu và Mộ Thanh Thần, nụ cười trên mặt của Đoan Mộc Tình vẫn rực rỡ như cũ: “Không sao..., cô là bạn của anh Mạc, thì cũng là bạn của tôi... Ha ha. . . . . . Cô có thể nói cho tôi biết, làm sao mà hai người lại quen nhau được không?”

Đoan Mộc Tình cũng không phải là dạng người dễ bị lừa, cô nhận thức đúng vấn đề, nhất định phải biết được đáp án mới bằng lòng bỏ qua.

“Tôi...Tôi và Mạc tiên sinh. . . . . .” Thanh Thần khó xử, môi hồng giống như cánh hoa trong gió, không ngừng run rẩy.

“Chúng tôi quen biết nhau ở thành phố Y, vừa gặp đã yêu.” Đột nhiên, Mạc Lãnh Tiêu bước hai chân thon dài, đi tới đứng bên cạnh Thanh Thần đang ngây người.