Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 39: Dạy dỗ




Cơ thể Mạc Lãnh Tiêu che khuất Mộ Thanh Thần, bàn tay ấm áp ở trên người cô mà di chuyển, đến lúc áo mất đi cũng mang theo cuồng vọng không thể kháng cự.

Da thịt trơn bóng hoàn toàn phơi bày trong không khí, cảm giác gió lạnh thổi làm kích thích toàn thân cô, run rẩy không ngừng, Thanh Thần nhắm chặt mắt, đôi tay không thể làm gì cũng mất dần linh họat.

Áp chế cổ tay của cô cũng dần buông lỏng, đem cô ôm thật chặt vào ngực tiếp tục sự chiếm đoạt đang dang dở.

Áo rơi xuống đất, động tác của anh bá đạo lại cuồng loạn, trên cơ thể xinh đẹp của cô in vài dấu vết thuộc về hắn.

Đôi môi mỏng quét dọc da thịt đi dần xuống dưới, sự đụng chạm xa lạ làm toàn thân cô không ngừng run rẩy.

“Cầu xin anh… không nên làm vậy…” Lần cuối cầu xin lộ ra nỗi tuyệt vọng đau đớn, cô thậm chí cả mở mắt nhìn anh cũng không dám.

Cảm giác hai chân bị anh tách ra, trái tim Thanh Thần rất đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nỗi sợ rất rõ ràng.

“Mở mắt” Ánh mắt lạnh lẽo cùng tà ác, nhìn cô một cách kỹ lưỡng, không bỏ sót một chỗ nào trên người cô.

Hai hàng mi bươm bướm nhẹ nhàng lay động, Thanh Thần cũng không có sức lực để mở mắt ra.

“Mở mắt nhìn tôi”. Tay đang nắm chiếc eo của cô chợt dùng lực, giọng nói Mạc Lãnh Tiêu tràn đầy tức giận.

Nhấc mí mắt lên, cặp mắt thuần khiết kia chứa đầy sợ hãi, hàm răng khẽ cắn cánh môi, cố gắng muốn kiên cường nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản được nước mắt mà chảy xuống.

“Không được khóc”! Giọng nói thô lỗ ra lệnh cho cô.

Nước mắt kia sẽ làm anh phiền lòng!

Cố gắng áp chế tiếng nấc ở mũi, Thanh Thần nắm cánh tay anh không ngừng van xin: “Tôi không khóc, tôi không khóc….thật không khóc, anh buông tôi ra…có được hay không”

Cô sợ cảm giác này, thật sợ anh.

Khóe mắt nhướng lên, môi mỏng lạnh lùng kéo theo nụ cười tuyệt mỹ hòa vào đôi mắt đen cuồng phóng cùng bá đạo: “Không phải muốn chết sao? Bây giờ lại sợ?”

“Tôi…., ánh mắt vì kìm nén hiện lên màu hồng, cô lại không dám khóc.

“Mộ Thanh Thần…” Gọi tên của cô, bàn tay chậm rãi vuốt ve chiếc cổ của cô, nụ cười trên mặt đột nhiên sâu hơn: “Tôi nói rồi, mạng của cô là của tôi. Tôi không muốn cô chết cô liền ngoan ngoãn mà sống tiếp… hôm nay là may mắn, tôi đảm bảo là lần cuối cùng”.

Giọng nói của anh dịu dàng mà trầm thấp lại làm cơ thể cô run rẩy, mắt to đờ đẫn nhìn anh.

“Có nghe hay không?” Bàn tay hơi dùng lực quấn quanh chiếc cổ của cô: “Hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vì hô hấp khó khăn mà đỏ bừng, Thanh Thần khó chịu ho khan, liên tục trả lời câu hỏi của anh: “Nghe….nghe rõ…khụ….”

Buông tay ra liền ôm cô đang co ro trên mặt đất, lúc cô không có phản ứng nào lại bỗng vứt cô vào trong bồn tắm ấm áp…

“Umh…” Nắm thành bồn tắm, Thanh Thần nhếch nhác mà bò lên trên, trong lòng tràn đầy uất ức nhưng cũng không dám bộc phát, cao như vậy là muốn cô ngã chết sao?

“Trời lạnh, tắm nước nóng đi” Thay cô mở vòi nước nóng, Mạc Lãnh Tiêu xoay người chuẩn bị trở lại căn phòng.

Giọng điệu của anh làm Thanh Thần hơi ngẩn ra, giữa hai lông mày hiện lên tia nghi hoặc.

Anh đang quan tâm cô sao?

“Ngã bệnh sẽ gây phiền phức” Giống như biết được suy nghĩ của cô, người đàn ông lúc rời khỏi nhà tắm liền kết thúc ảo tưởng của cô.

Phát xít! Tên độc tài!

Trong lòng mắng thật to, vừa nhìn bóng lưng anh bĩu môi. Aizz, con người này làm sao có thể quan tâm tới cô chứ?