Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 89: Sự dịu dàng làm cô bất an




Mở to mắt, Thanh Thần liền nhìn thấy anh đã tỉnh, chính mình còn nằm trong ngực của anh, vui sướng bỗng tràn ngập trong lòng.

Nhìn thấy anh đã tỉnh, như là anh đã tỉnh từ lâu và nhìn chằm chằm cô ngủ.

Vươn bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng xoa mặt anh, từ chóp mũi đến giữa cặp lông mày rậm, "Anh lại nhíu mày."

Cô thở dài, từ khi cô ấy trở về. Anh luôn nhíu mày, chưa bao giờ giãn ra, trong lòng anh, nhất định có rất nhiều chuyện.

Tâm, nao nao.

Trong lòng Thanh Thần, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng nổi lên từng trận gợn sóng.

"Thay quần áo.' Anh dặn dò, bàn tay to trực tiếp giải khai nút áo ngủ của cô.

Hành động của anh, làm cho cô đỏ mặt, thân mình không ngừng lui về phía sau: "Em, em, em tự mình làm...."

Anh hừ lạnh một tiếng, coi như trả lời, lại đi thẳng vào phòng ngủ nối liền với phòng thay đồ.

Lúc anh đi ra ngoài một thân nhàn nhã, áo dệt kim đen, quần bò thanh nhàn, khác với ngày thường một bộ tây trang kém rất nhiều, lại vẫn làm mê lòng người.

Thanh Thần rủ mi xuống, người đã bị anh ôm vào lòng: "Lãnh?"

"Lãnh, anh......." Cô sợ hãi hô to, dùng tay ôm lấy cổ anh, mìm môi nhìn anh, trong mắt tràn đầy tố cáo.

Mạc Lãnh Tiêu ôm Thanh Thần xoay người, giọng điệu lạnh đạm như đòi mạng: "Em có ý kiến?"

"Kìa, em cũng không cần anh ôm em như thế." Cô nhăn mũi lại, trừng mắt.

Sắc mặt Thanh Thần khẽ biến trắng, nhìn anh một cái. hơi giãy dụa, nhưng anh cũng không có ý muốn thả cô ra.

Lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, đuôi lông mày khẽ khiêu khích, anh ôm cô đến bên giường: "Em cử động nữa, có tin hay không tôi ném em đi? " Tin hay không, tôi ném em"

Anh làm sao vậy? Vừa rồi, anh muốn tự mình thay quần áo cho cô, còn bây giờ, còn thân mật ôm cô xuống lầu.

Lúc này Mạc Lãnh Tiêu giống như một đại nam hài tính tình vui đùa, làm cho Thanh Thần hoảng tay chân: "Anh buông....buông..."

"Cô bé, tôi thấy em càng ngày càng lớn mật ?" Anh cười lạnh mĩ, tiến lên từng bước, làm bộ muốn buông tay.

"Lãnh, có hay không anh sẽ buông tay?" Ở trong lồng ngực anh, Thanh Thần rầu rĩ nói. Kể từ ngày hôm qua, cô chưa bao giờ rời xa anh.

"Sợ thì nên ngoan ngoãn" Ôm thân thể cô, Mạc Lãnh Tiêu bước đi, cứ như vậy mang cô đi xuống dưới lầu.

Thanh Thần cắn môi, anh vừa đi, khẽ hôn nhẹ cô, cô vùi đầu vào cổ anh, anh mặc cho ánh mắt tò mò của đám người hầu, ôm xuống lầu.

Lâm Sách và Mạc Lãnh Duệ ngồi trên sô pha, xem tin tức tài chính và kinh tế.

"Xem ra, gần đây các người tiến triển tốt." Lông mi anh tuấn khiêu khích, Mạc Lãnh Duệ trêu ghẹo nhìn hai người thân mật trước mắt, giọng nói tràn đầy nghiền ngẫm.

"Tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng”.

"Lãnh, đừng như vậy, ....anh......." Cô sửng sốt, ông trời ơi, rốt cuộc anh ấy làm sao vậy, vì sao không để ý nơi này liền thân mật như vậy.

"Lão đại, anh đùa giỡn cái gì." Mạc Lãnh Duệ mím môi, không ngừng lắc đầu: "Tôi làm sao dám có ý kiến......Tôi chỉ muốn nói......Tôi rất hâm mộ."

Mẹ Từ chào đón, giúp bọn họ chuẩn bị tốt bữa sáng.

Nắm hông của cô, làm cho cô vững vàng ngồi trên đùi anh, anh uống một ngụm cà phê, thản nhiên liếc nhìn cô một cái: "Em không đói bụng?"

"Anh không đi làm sao?" Cô không trả lời câu hỏi của anh, tay khoác lên vai anh, vì anh thân mật mà cảm thấy nghi hoặc.

"Lâm Sách nói, thân thể em quá yếu, cần tĩnh dưỡng. Cho tâm tình em thả lỏng, cho nên, tôi ở đây với em." Nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cô, anh hôn lên tóc cô, thấp giọng giải thích.

Tuy rằng thân thế cô mấy ngày ngày đã khá lên nhiều, nhưng cô vẫn còn muốn có thời gian đi bệnh viện kiểm tra.

"Anh, muốn ở lại với em?" Thanh Thần mở to hai mắt nhìn, con mắt sáng hiện lên kinh ngạc

Anh nói, anh muốn ở lại với cô, Thanh Thần khẽ nhíu mày: "Nhưng mà, vì sao anh muốn giúp em? Anh có việc, không phải sao? Hơn nữa, em cũng có chút việc nhỏ"

"Em hi vọng tôi ở lại, không phải sao? Anh nhìn ánh mắt cô, ánh mắt kia cơ hồ muốn xem cả linh hồn của cô.

Anh nói không sai, cô là hy vọng anh ở lại với cô. Chỉ là, hạnh phúc như vậy, vui sướng như vậy, làm cho cho cô cảm thấy sợ hãi.

Ngoan ngoãn mở miệng, ăn bánh anh đưa tới, khuôn mặt xinh đẹp kia, thanh nhã lạnh nhạt: "Lãnh..."

Không chỉ một lần, cô cầu nguyện ở trong lòng, làm cho một ngày như vậy có thể dài hơn một tý.

Vì sao anh dịu dàng như thế, vì sao anh lại đối với cô dịu dàng như thế.

Anh cứ dịu dàng khó hiểu như thế này, làm cho cô căm thấy bất an, giống như phát sinh chuyện gì, anh đều như thế này ôm cô.

Đủ lại suy đoán hiện lên trong đầu cô, nắm lấy quần áo trong tay cũng không kìm lòng lại nắm thật chặt.

"Chuyện ở trường, em cũng không cần lo lắng." Nhíu mày, anh hiểu lầm ánh mắt do dự của cô: " Thành tích của em tốt lắm, cho dù không đi học, cuối năm em vẫn có thể đạt được hạng nhất."

Anh biết thành tích? Nói như vậy, với cô, anh cũng không phải là không quan tâm?

"Lãnh, hôm nay anh không đi làm sao?" Lông mi nhẹ nhàng chớp, Thanh Thần nhẹ nhàng mở miệng.

"Không đi" Mạc Lãnh Tiêu cầm lấy sợi tóc cô ngắm nghía, trả lời không chút để ý.

Mím môi, cô trầm mặc.

"Không được phép trốn tôi." Dùng tay nâng cằm cô quay lại, con ngươi đen phiếm hồng, giọng nói khàn khàn: "Cô bé, không được trốn."

Cùng anh trở lại biệt thự phía đông suốt một tuần, mỗi ngày vào ban đêm, anh đều ôm cô ngủ trên khuỷu tay, vào buôi sáng, cô đều thức dậy từ trong ngực của anh.

Cảm nhận hơi thở của anh hướng về cô, sự ấm áp kia, hơi thở mê người chạm vào lòng cô.

"Tôi không muốn thể hiện cho em thấy." Anh hừ lạnh một tiếng, ném chiếc áo ngủ của cô xuống, không biết như thế nào, anh nhân tiện giáo huấn cô một chút.

“Anh, anh đừng như vậy!" Mạc Lãnh Tiêu như vậy, làm cho cô sợ hãi.

Tà tứ cười, đôi mặt đẹp của Mạc Lãnh Tiêu hiện lên tia nghiền ngẫm: "Từ trong ra ngoài, tôi sao còn không biết?"

Vẻ mặt anh tà ác, nhiệt liệt thân mật, làm cho cô tâm hoảng ý loạn.

"Anh, anh, anh không biết xấu hổ...." Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, người cô đã nằm toàn bộ trong lòng anh.

So với bộ dạng lạnh nhạt của cô, anh càng thích bộ dạng cô đỏ mặt tim đập hơn.

"Để cho tôi hôn em." Anh vỗ nhẹ lên hai má nóng bỏng của cô, kiềm chế giọng nói, như là dấu không được khát vọng nóng bỏng.

Tiếng anh thở hơi lộn xộn, khuôn mặt anh tuấn đầy quyến rũ.

Tâm chấn động, Mạc Lãnh Tiêu bắt lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, hai tay cứng rắn ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu, môi nóng bỏng thô lỗ hôn xuống cánh môi thấm lạnh của cô, xoa nắn, ý đồ bắt cô tách đôi môi ra.