Hợp Đồng Sinh Con

Chương 47




- Anh, lâu rồi không gặp. Lần cuối cùng anh cũng không về dự tang lễ của ba mẹ.

Lý Diên Vĩ mỉm cười nhìn người anh trai duy nhất đang ngồi trước bàn làm việc kia. Anh trai của cô luôn tuyệt vời như vậy, là một người đàn ông lí tưởng cho gia đình. Nhưng tai nạn xe dẫn đến cái chết của ba mẹ là...liệu anh trai cô có biết hay không?

Đại Lực ngước lên nhìn em gái của mình.

- Em có thể làm việc cho nhà mình mà không cần tới Dương thị quậy tưng bừng lên.

- Em muốn vậy mà. Anh, anh sẽ không nhúng tay vào chứ?

- Ý em là sao?

Đại Lực ngước lên nhìn cô em gái của mình đang nghiêm túc hỏi kia. Cậu không rõ Diên Vĩ muốn hỏi chuyện nào, hiện tại có rất nhiều vấn đề khó nói.

- Cả chuyện của Sama và chuyện chị dâu.

- Chị dâu em? Ý em là sao?

Đại Lực đứng dậy tiến tới trước mặt Lý Diên Vĩ, ý con bé nói về Hiểu Mai sao? Chuyện của Hiểu Mai có liên quan gì sao? Lý Diên Vĩ lúc này mới kinh ngạc nhìn Đại Lực, sao anh trai cô không biết gì sao? Thôi chết vậy thì...

- Lý Diên Vĩ mau nói rõ cho anh.

Đại Lực nhìn biểu hiện của em gái liền biết Lý Diên Vĩ lỡ lời. Hơn thế nữa lúc này Lý Diên Vĩ lại có vẻ tránh né càng làm cho Đại Lực thêm khẩn trương liền lạnh giọng ra lệnh cho em gái nhiều hơn. Lý Diên Vĩ bứt rứt ống tay áo của mình mà cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

- Thực ra thì...chị dâu và bé con đó sẽ không chết nếu như...

- Cái gì?

Đại Lực nghe một nửa liền phát hỏa tức giận, gương mặt tối sầm lại. Lý Diên Vĩ cũng có chút chột dạ. Sao anh trai cô lại không biết chuyện quan trọng này cơ chứ? Chẳng lẽ sama không nói gì sao?

- Em còn tưởng Sama đã nói với anh? Lúc đó, kẻ thù của Sama đã ra tay.

- Đại Lực, hôm nay tớ...

Sam Sam vừa bước vào phòng ngay khi Lý Diên Vĩ vừa rứt lời kia, cô nhìn hai anh em họ có chút nhíu mày mà nhận ra một bầu không khí kì lạ xung quanh. Đại Lực lúc này nhìn về phía Sam Sam.

- Sao cậu không nói cho tớ biết cái chết của Hiểu Mai và đứa con của chúng tớ là có sắp đặt? Tại sao cậu không nói hả?

Đại Lực hét lên làm cho Sam Sam đứng ở cửa cũng chết sững. Đại Lực đã biết rồi sao? Làm sao cô dám nói vì cô mà mẹ con họ chết được chứ? Hơn nữa người ra lệnh lại là ba ruột của cô. Làm sao cô nói được đây?

- Tớ...ngày hôm đó tớ cũng....

- Đừng nói gì cả. Nếu không phải cậu thì hai mẹ con họ sẽ không chết. Tất cả là vì cậu.

Đại Lực lúc này tức giận nên nói mà không cần suy nghĩ gì cả. Sam Sam nhìn Đại Lực, cô không hề muốn như vậy, cô không hề muốn dấu cậu ấy. Phải làm sao đây? Mất đi Hiểu Mai và bé con đó cô cũng vô cùng đau lòng. Chỉ bằng Đại Lực, cô sợ chỉ càng làm người bạn này thêm tổn thương hơn mà thôi.

- Xin lỗi cậu Đại Lực, chỉ là mong cậu hãy chăm sóc tốt cho Dương Dương và Băng Băng vì thời gian tới, tớ sẽ... không còn xuất hiện nữa.

Sam Sam nói rồi xoay người rời đi. Lúc này Đại Lực và Lý Diên Vĩ mới bắt đầu giật mình nhìn nhau. Sam Sam sẽ không xuất hiện nữa là sao? Cô định đi đâu sao? Lý Diên Vĩ lúc này mới vội vàng chạy đuổi theo trong khi Đại Lực ngồi xuống ghế mà ôm đầu. Những chuyện này cuối cùng từ đâu mà ra đây?

- Sama, Sama đâu rồi?

Lý Diên Vĩ đi xuống dưới đại sảnh tầng 1 rồi chạy cả ra ngoài cũng không tìm thấy Sam Sam đâu cả. Giống như Sam Sam thực sự bốc hơi vậy.

Trường cao trung X.

- Tiểu Linh cậu xem có dễ thương không?

Một cô bạn trong lớp dơ hộp bento lên cho Mạc Tiểu Linh xem. Nhìn vào hộp bento mà Mạc Tiểu Linh trầm trồ.

- Này Tiểu Hoa, đây là cậu làm sao? Nhưng gương mặt này...

Mắt Mạc Tiểu Linh có chút giật giật mà vừa đúng lúc cái tên có vẻ sẽ là chủ nhân của hộp bento này đi vào lớp kia, vô tình cậu ta cũng ngẩng đầu lên vì vậy bốn mắt nhìn nhau. Điện thoại của Mạc Tiểu Linh đột nhiên đổ chuông, cô giật mình đứng dậy đi ra ngoài hành lang để lại cô bạn đang mơ mộng cầm hộp bento đi về phía Lâm Chí Dĩnh.

- Cô cháu nghe đây.

- "Tiểu Linh, hãy nhắn với Dương Chí Dĩnh tới căn nhà ở bờ biển đó có người gặp. Bảo cậu ta nhất định phải tới."

- Vâng, ạ.

Mạc Tiểu Linh dù có chút không hiểu nhưng cũng gật đầu đồng ý. Sam Sam đã tắt máy lên Mạc Tiểu Linh liền đó quay vào lớp liền thấy Dương Chí Dĩnh hất văng hộp bento của Tiểu Hoa kia khiến máu nóng của cô nổi lên, cô tức giận đi tới trước mặt cậu ta.

- Dương Chí Dĩnh, cậu không ăn cũng không cần phải hất đổ hộp bento như vậy. Tiểu Hoa đã mất bao công sức làm ra nó chứ?

- Tôi kêu cô ta làm?

Dương Chí Dĩnh hai tay đút túi quần nhàn nhạt lên tiếng mà liếc Mạc Tiểu Linh. Con nhỏ này lúc nào cũng đối đầu với cậu ta dù cho chỉ là chuyện nhỏ nhất, chẳng lẽ muốn gây sự chú ý?

- Được được, tôi nhịn cậu lần này nhưng mà, cô Lâm nhắn lại là cậu tới căn nhà gỗ ngay bên bờ biển có người gặp, cô ấy nói cậu nhất định phải tới.

Mạc Tiểu Linh nói rồi giúp Tiểu Hoa thu dọn sau đó về chỗ ngồi. Dương Chí Dĩnh cúi xuống nhìn cô chằm chằm, hôm nay đột nhiên không cãi lý nữa mà còn lời nhắn kia là sao? Cô Lâm kia là ai? Mà còn căn nhà gỗ đó nữa là sao? Tan học đến xem sao.

Tập đoàn SS.

- Ngọn gió nào lại đưa anh tới đây vậy Thiên Kỳ?

- Là ngọn gió tình yêu thì sao nhỉ?

Thiên Kỳ nhếch miệng cười tiến tới bàn làm việc của Sinh Sinh mà ngồi lên mặt bàn nhìn cô kia. Lâm Sinh Sinh tựa người vào ghế mà ngước nhìn Thiên Kỳ, sẽ chẳng có việc gì mà anh ta phải đến tìm cô thế này.

- Có chuyện gì nói luôn đi.

- Ba nuôi của cô tên gì ấy nhỉ?

Thiên Kỳ nhíu mày vẻ suy nghĩ sâu xa. Lâm Sinh Sinh không hiểu tự dưng hỏi về ba nuôi của cô làm gì không biết.

- Simon Taylor.

- Ừm, cô nên cẩn thận ba nuôi của mình. Ông ta đang chuẩn bị chơi lớn với chị dâu rồi.

- Chơi lớn?

Lâm Sinh Sinh nhíu mày vẻ khó hiểu. Chơi lớn là sao chứ? Tôn Thiên Kỳ này cuối cùng là có ý đồ gì đây? Ba nuôi cô và Sam Sam có vấn đề gì sao? Họ còn chưa gặp nhau bao giờ mà.

Cốc.cốc. Tiếng gõ cửa vô tình vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện nhỏ này. Lâm Sinh Sinh vừa cho phép thì thư kí riêng của cô tiến vào có chút ngạc nhiên nhìn Thiên kỳ nhưng sau đó đặt tới trước mặt Lâm Sinh Sinh một túi phẩm gửi chuyển phát nhanh.

- Tiểu thư, đây là có người đột nhiên gửi tới nói chuyển cho tiểu thư.

- Lui ra đi.

Lâm Sinh Sinh cầm lấy mà xé toạc túi phẩm ra thì bên trong là một cái ipad. Cả hai bọn họ có chút tò mò, Lâm Sinh Sinh vừa ấn nút mở nguồn liền một video ở ngay trước mặt họ. Thiên Kỳ nhanh tay ấn nút chạy video thì họ nghe có tiếng gió thồi và cảnh biển có lẽ từ trên cầu quay xuống.

- Lâm Sinh Sinh, có lẽ phải nói cho cô biết chuyện này thôi.

- Sam Sam?

Lâm Sinh Sinh nhìn Thiên Kỳ rồi lại nhìn vào màn hình xem tiếp. Sam Sam trong đoạn video đó tiếp tục nói.

- Tôi cũng chỉ vừa mới nhớ lại không lâu thôi. Trong căn nhà của Lâm Thiên đã bị ai đó lấy đi toàn bộ nên tôi muốn cho cô biết chuyện này trước khi quá muộn. Tôi thực ra không phải chị gái song sinh của cô, Lâm Sam Sam. Tôi chỉ là một con bé mang gương mặt giống cô và Sam Sam mà thôi. Người đang nằm dưới mộ kia mới chính là chị gái song sinh của cô, Lâm Sam Sam.

Trong video Sam Sam vừa nói đến đây liền ngừng lại mà màn hình cũng bị lệch đi chiếu thẳng lên bầu trời. Lâm Sinh Sinh và Thiên Kỳ đều kinh ngạc, dù Thiên Kỳ biết rất nhiều chuyện của Sam Sam nhưng chuyện này thì...

- Tôi hiểu cô rất kinh ngạc và rất thắc mắc nhưng tất cả đều là sự thật. Nếu không tin cô có thể đi xác nhận điều đó với Liz. Người mà cô xem là ba nuôi kia chính là ba ruột của tôi, tên thật của tôi là Sarah Taylor. Từ lúc chúng ta còn nhỏ, mẹ của cô từng là nhân tình của ba tôi, bà ta một mặt cùng ba cô một mặt ở bên cạnh ba tôi. Bà ta đã đưa Sam đến căn nhà gỗ gần biển nơi tôi đang luyện tập một mình trước sự cho phép của ba tôi....

Sarah (từ nay gọi theo đúng thân phận thật luôn nhé để tránh nhầm lẫn) tiếp tục nói nhưng màn hình vẫn là bầu trời đang tối dần kia, thời gian này có lẽ là từ ngày hôm qua rồi.

-...Lúc đó Sam rất lạnh lùng, cậu ấy thu hút tôi làm tôi muốn khám phá con người thật của cậu ấy. Tôi cùng cậu ấy được Sky huấn luyện rất nhiều, tôi đã thành công khiến cậu ấy mở lòng. Sam có kể với tôi về người em gái song sinh của mình. Cậu ấy nói em gái mình rất hoạt bát và hay cười cũng như nghịch ngợm nữa. Sam nói cậu ấy ngưỡng mộ em gái mình, cậu ấy còn nói gia tộc của cậu ấy là những kẻ điên. Tôi cũng kể cho cậu ấy nghe chuyện của tôi, mẹ tôi đã rời bỏ ba con tôi, ba đã để tôi một mình tại căn nhà đó mặc dù ông không đến thăm nhưng tôi biết Sky vẫn luôn theo sát tôi. Có Sam xuất hiện trong cuộc đời làm tôi rất vui nhưng mà...ngày hôm đó mọi thứ đã chấm rứt....

Dựa vào cách nói chuyện có chút dừng lại này họ đoán Sarah chắc chắn đang gặp chuyện gì đó. Mà tiếng gió này cùng tiếng chim hải âu nữa, họ đoán Sarah đang ở đâu đó gần biển.

-...Đó là ngày mà cô bị bắt cóc Lâm Sinh Sinh. Sam đã chạy đến căn nhà gỗ tìm tôi cầu giúp nhưng cuối cùng lại gặp được ba tôi mà không phải tôi. Cậu ấy đã làm một cuộc giao dịch với ông ấy rằng cậu ấy chấp nhận thế mạng cho cô. Lúc tôi quay về thì chỉ còn cái xác cậu ấy lạnh ngắt nằm trên sàn nhà. Tôi đã đau đớn mà cầu xin ba tôi cứu cậu ấy nhưng cô biết gì không? Ông ấy đã nói tất cả là vì tôi, chính vì để tôi có thể có một mái nhà mà ông ấy không cho tôi được nên ông ấy đã làm vậy và Sam buộc phải chết. Tôi đã bỏ mặc Sam, tôi đã bỏ cậu ấy lại. Cho nên cái chết của chị gái cô là do tôi, cái chết của đại gia tộc nhà cô cũng do tôi và cái chết của ba mẹ cô cũng là tôi làm. Chính tôi đã giết tất cả gia đình cô, hãy thù hận tôi, thù hận mình tôi thôi mà tránh xa ba của tôi ra. Ông ấy là một kẻ điên, ông ấy sẽ làm hại cô. Hãy đi tìm Thiên Kỳ và Liz, họ sẽ giúp cô, Lâm Sinh Sinh.

Đến đoạn này màn hình đang là màn đêm cũng tắt ngấm. Lâm Sinh Sinh chết sững không biết phải nói sao cả. Chuyện này, chuyện này sao lại? Thì ra từ trước tới nay, sao cô lại không biết gì chứ? Hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên má Lâm Sinh Sinh, cô đưa tay lau đi nước mắt của mình. Thiên Kỳ đứng dậy, cậu ta cúi xuống kéo Lâm Sinh Sinh đứng lên mà ôm cô vào lòng. Tất cả chuyện này thật điên rồ. Thì ra cuối cùng Liz mới giống một trùm đích thực vì Liz biết hết tất cả mọi chuyện mà ngay đến người trong cuộc cũng chẳng hay gì cả. Nhưng kể cả khi Liz biết hết sự thật thì tại sao lại không nói cho bất kì ai? Phải chăng Thiên Kì chưa phải là người hiểu Liz nhất?