Hormone Thần Bí

Chương 13: Không chịu khống chế




Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Chạng vạng ngày hôm đó, tôi và Ngôn Thừa đi học về, lúc về tới nhà liền phát hiện Ấn Cửu Hàn vẫn đang đứng ở trước cửa nhà hắn không nhúc nhích. Cặp chỉ mang một bên, dán ở một bên hông hắn, một tay cầm chìa khóa cắm vào ổ khóa cửa, hắn hơi cúi thấp đầu xuống, sườn mặt thoạt nhìn hơi cô độc.

Trong hành lang có chút tăm tối, cho nên ánh sáng hắt qua từ khe cửa nhà hắn lại rõ ràng đến dị thường.

Trong nhà hắn có người, hơn nữa còn là rất nhiều người, bởi vì bọn tôi đều có thể nghe thấy được tiếng khắc khẩu ồn ào từ bên trong truyền ra.

Đó là một tín hiệu không hề tốt.

Tôi chậm rãi bước lên bậc thang cuối cùng, cùng Ngôn Thừa lướt ngang qua người hắn. Ngôn Thừa nghĩ nghĩ nói: "Tới nhà bọn tôi đi, có mấy bài toán tôi muốn hỏi cậu một chút."

Ấn Cửu Hàn tựa như không nghe thấy, cũng không hề có một chút động tĩnh.

Ngôn Thừa kéo kéo cánh tay tôi, dùng ánh mắt ra hiệu, ý nói tôi mau nói vài câu đi.

Tôi nhìn sườn mặt của Ấn Cửu Hàn, nói: "Ấn Cửu Hàn, cậu có mang vở toán, lý, hóa về nhà không? Có thể cho tôi mượn chép chứ?"

Ngôn Thừa cực kì ghét bỏ mà liếc tôi một cái.

Tôi lập tức trừng mắt ngược lại: làm sao? Có vấn đề gì? Cũng đâu có khác gì em đâu?"

Ấn Cửu Hàn đột nhiên cử động, cũng không thèm nhìn đã lấy từ trong cặp ra mấy cuốn vở đưa cho tôi, thanh âm trầm thấp nói: "Cho cậu, không cần trả lại." Sau đó, hắn liền kéo cửa ra đi vào nhà.

Trong khoảng khắc đóng cửa lại, Ấn Cửu Hàn nhìn tôi một cái. Một cái nhìn này khiến tôi cảm thấy hắn có chút yếu ớt cùng bất lực.

Xong đời, tôi nghĩ bệnh của mình càng thêm nghiêm trọng rồi, ngay cả đầu óc cũng chẳng hề tỉnh táo chút nào hết.

Tôi cũng không nhớ bản thân trở về nhà bằng cách nào, bởi vì trong đầu đều là nghĩ tới Ấn Cửu Hàn cả.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng "Ầm!"

Tôi và Ngôn Thừa liếc nhau một cái, lập tức chạy ra ngoài, ba mẹ tôi cũng nghe thấy được động tĩnh, cũng lần lượt đi ra theo.

Mở cửa, đã nhìn thấy Ấn Cửu Hàn một thân ngồi tựa ở trên tường. Phía dưới cầu thang, một đôi nam nữ liếc nhau, người nữ kia nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy bọn tôi đi ra, lời nói cũng nuốt ngược trở lại bụng, sau đó không chút do dự mà rời đi. Tuy rằng chỉ gặp qua vài lần, nhưng tôi biết người kia chính là mẹ của Ấn Cửu Hàn, mà người đàn ông bên cạnh bà ấy, lại không phải ba của Ấn Cửu Hàn.

"Tiểu Hàn, tay cháu chảy máu!" Mẹ tôi than nhẹ một tiếng, đi tới bên cạnh hắn hạ thấp người, cầm lấy cánh tay trái chảy đầy máu, đầy mặt lo lắng: "Đừng ngồi ở đây nữa, trên đất rất lạnh, mau đứng lên đi, để dì giúp cháu băng bó lại vết thương."

Ấn Cửu Hàn nghe thấy vậy, băng lãnh trong con ngươi nháy mắt lại tràn ngập tơ máu, hắn nhẹ nhàng đẩy tay của mẹ tôi ra, lại nhẹ giọng từ chối mẹ tôi, sau đó quật cường đi vào nhà của mình.

Mẹ tôi lo lắng cực kì mà nhìn ba tôi một cái, ba tôi lắc đầu, nói: "Tiểu Hàn là đứa nhỏ có chủ kiến, cứ để cho nó bình tĩnh lại trước đã. Sẽ không có chuyện gì đâu."

"Nhưng mà tay nó..." Mẹ tôi không tán thành mà nhíu mày, ngay sau đó lại nhìn về phía tôi, "Con lấy hòm thuốc tới đây giúp Ấn Cửu Hàn băng bó lại đi, tối nay con cũng ở lại đó ngủ, lo mà an ủi nó. Đã biết chưa?"

Tôi trừng mắt chỉ chỉ chính mình, hỏi: "Tại sao lại là con?"

"Đừng cho là mẹ không biết ngày thường con đều bắt Tiểu Hàn giúp con, nhường nhịn con, nó giúp con nhiều như vậy, hiện tại con đi giúp nó chẳng lẽ không đúng sao? Vả lại lúc con hôn mê, vẫn là Tiểu Hàn tự thân đứng ra chăm sóc con, lần này tới phiên con tới chăm sóc nó." Mẹ tôi không cho tôi có cơ hội cự tuyệt, nhét hòm thuốc vào lòng tôi, sau đó không hề khách khí mà đá tôi ra khỏi cửa, phất tay thúc giục nói, "Mau đi đi."

Kế đó, tôi liền nghe được một tiếng "Cạch", mẹ tôi đã đem cửa khóa trái lại, trực tiếp chặt đứt con đường lui của tôi, khiến tôi có nhà cũng không thể về được.

Cầm hòm thuốc trong tay không nói gì một hồi, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể đến nhà của Ấn Cửu Hàn. Cửa không khóa, đèn vẫn còn mở, Ấn Cửu Hàn đang ngồi trên sô pha ngẩn người.

"E hèm." Tôi cố ý chứng tỏ sự tồn tại của mình, sau đó đi tới trước mặt của hắn, đi thẳng vào vấn đề, "Đưa tay cậu ra đây, tôi giúp cậu băng bó."

Ấn Cửu Hàn giương mắt lên nhìn tôi, dứt khoát nhanh gọn nói: "Không phải cậu đang né tránh tôi à, sẽ không có khả năng tự động chạy tới đây, khẳng định là bị dì ép tới có đúng không."

Tôi chột dạ né tránh tầm mắt của hắn, ngồi xổm ở trước mặt hắn, đem hòm thuốc để lên bàn trà bên cạnh, cố chấp kép tay trái của hắn ra, nói: "Đừng nói tào lao nữa, để tôi giúp cậu sát trùng lại vết thương trước đã."

Sau khi đem tay hắn duỗi thẳng ra, nhìn thấy miệng vết thương ở bên trên, tôi không khỏi nhíu mày một cái. Lòng bàn tay hắn có thật nhiều vết thương, có nhiều vết dài ngắn khác nhau, miệng vết thương còn dính một chút bụi đất, tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể coi nhẹ được.

Dùng nước muối rửa sạch máu đen vào đất cát, tôi lại lấy thêm rượu sát trùng giúp hắn thoa lên miệng vết thương, tay nghề của tôi thô lỗ khí lực cũng rất lớn, đáng lý Ấn Cửu Hàn phải đau đến rút tay về mới đúng, nhưng không ngờ hắn chẳng hề sứt mẻ tí nào cả, càng không phát ra một động tĩnh nhỏ nào hết.

Tôi nghĩ, khi rượu sát trùng đụng tới miệng vết thương ắt hẳn là rất đau, ít nhiều gì cũng phải cảm nhận được một chút chứ, chẳng lẽ hắn bị choáng đến tê liệt luôn rồi. Nghĩ như vậy, tôi không tự chủ mà giương mắt lên nhìn Ấn Cửu Hàn, nhịp tim nhất thời lại gia tốc, hai má nóng lên, bởi vì hắn đang nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Tôi đang muốn cúi đầu, lại nghe thấy hắn nói: "Mặt cậu đỏ."

"Câm miệng!" Tôi bối rối, khẽ quát, cường độ trên tay cũng lớn hơn, vết thương vốn đã khép lại nhất thời cũng tét ra, bông vải nháy mắt dính đầy máu.

Tôi hơi mím môi, có chút tự trách, ngay sau đó toàn thân liền mất đi trọng tâm, bị Ấn Cửu Hàn ôm vào lòng, chóp mũi đều quanh quẩn cỗ mùi hương đặt biệt kia.

"Đừng nhúc nhích, cứ để tôi ôm cậu một lúc như vậy đi." Hai tay Ấn Cửu Hàn ôm tôi thật chặt, ở bên tai tôi thì thầm, "Xin cậu đó."

Nghe được ba chữ cuối, trong lòng tôi đều mềm nhũn, cũng không chống cự nữa, tùy ý để hắn dựa vào người mình.

Ấn Cửu Hàn cảm thấy tôi thỏa hiệp, thở phào một hơi, nói: "Sao bỗng nhiên lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy, có phải là thấy tôi đáng thương hay không? Vậy nếu như tôi muốn làm chuyện khác với cậu, cậu cũng có thể đáp ứng chứ?"

Tôi không vui mà nhíu mày, nói: "Đừng có mà được voi đòi tiên nha."

Ấn Cửu Hàn rầu rĩ cười, nhiệt khí đều phun ở trên lưng tôi.

"Ngôn Sênh." Hắn đột nhiên gọi tôi một tiếng.

"Làm sao?" Tôi tức giận đáp.

"Cuối cùng bọn họ cũng ly hôn rồi."

Tôi: "..."

"Cậu thấy rồi đó, một đôi nam nữ có thể kết hôn, sinh con, cũng có thể ly hôn như thường, sau đó lại đi tìm người mới, cho nên hôn nhân một chút cũng không hề đáng tin. Kết hôn đối với người như bọn họ chẳng khác nào là ràng buộc cả, giống như tôi, cũng là thứ trói buộc họ. Đều là thứ dư thừa hết." Ngữ khí của Ấn Cửu Hàn thật bình thản nói.

"Đừng nói như vậy." Tôi có chút không tán thành.

"Hai người vừa rời khỏi đây, một người là người đã sinh ra tôi, một người là đối tượng hiện giờ của bà ấy, nói là đã ở chung được ba năm. Nhưng tôi thấy, đối tượng của bà ấy sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi bà ấy mà thôi."

Tôi hỏi: "Sao cậu biết?"

Ấn Cửu Hàn cười lạnh một tiếng nói: "Bởi vì khi chồng trước của bà ấy đánh bà ấy, người đàn ông đó không hề có một chút khẩn trương nào, thời điểm giúp bà ấy chặn đòn cũng rất là không tình nguyện. Hừ, không cần nghĩ cũng biết, bà ấy là loại người như vậy, làm sao có thể gặp được người chân tâm đối tốt với bà ấy chứ?"

Tuy đã làm hàng xóm rất lâu, nhưng tôi cũng không hiểu hết về chuyện trong nhà của hắn, một phần là do hắn không nói, một phần là vì bọn tôi cũng không thích xâm phạm vào đời tư của người khác. Cho nên mẹ hắn là người như thế nào, bọn tôi cũng không rõ. Lúc này nghe Ấn Cửu Hàn nói bà ấy như vậy, tuy tôi có hơi kinh ngạc, nhưng cảm thấy cũng rất có tình có lý.

"Còn người đàn ông cung cấp tinh tử cho tôi cùng cái họ này thì hoàn toàn ngược lại, rất là si tình." Ấn Cửu Hàn ôm eo tôi, đem tôi ôm lên sô pha ngồi chung với hắn, lúc này tôi mới cảm nhận được hai chân của mình đã có dấu hiệu hơi tê tê.

Ấn Cửu Hàn điều chỉnh lại tư thế một lần nữa rồi ôm tôi, tiếp tục nói: "Hôm nay ông ta dẫn người phụ nữ kia về nhà, cùng người phụ nữ mười mấy năm trước là một người. A, mặc dù đã lớn tuổi rồi, bất quá nhìn ôn nhu hơn cái người sinh ra tôi nhiều, nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn người phụ nữ kia."

Thì ra, nhà của hắn từ sớm đã như vậy...

"Có biết tại sao hôm nay bọn họ lại tụ tập ở đây không?" Ấn Cửu Hàn hỏi.

Tôi lắc đầu, hỏi lại: "Tại sao?"

"Bởi vì qua hôm nay, tôi liền tròn mười tám tuổi."

Tôi khiếp sợ mà đẩy hắn ra nói: "Hôm nay là sinh nhật mười tám của cậu? Chuyện quan trọng như vậy sao cậu không nói cho tụi tôi biết?" Tôi lúc này mới phát hiện, chúng tôi căn bản không hề biết tới sinh nhật của Ấn Cửu Hàn.

Ấn Cửu Hàn không quan tâm mà nở nụ cười, nói: "Cái này cũng không có quan trọng, không cần phải nói."

Tôi chăm chú nhìn hắn, phát hiện hắn thật sự không có để tâm đến.

"Nhìn tôi như vậy là có ý gì?" Khóe miệng Ấn Cửu Hàn hơi cong lên, "Đúng rồi, nếu cậu đã biết hôm nay là sinh nhật của tôi, vậy cũng không thể bỏ qua được. Đưa đây, quà sinh nhật."

Tôi trợn mắt nói: "Một giây trước còn nói không quan trọng, một giây sau đã bắt tôi tặng quà. Cậu nhìn tôi đi, có chỗ nào giấu quà được kia chứ? Chẳng lẽ cậu muốn tôi làm ảo thuật biến ra một món quà à?"

Ấn Cửu Hàn đột nhiên nhắm mắt trái hướng về phía tôi nói: "Con mắt này của tôi rất ngứa, hình như là bị mắc lông mi rồi, cậu giúp tôi nhìn thử."

Tôi vốn đang co quắp một chút, nhưng nghe thấy hắn nói vậy, cũng không có nghi ngờ, ngốc ngốc tiến lại giúp hắn nhìn một cái. Tôi bảo hắn ngẩng đầu lên gần ánh đèn, bản thân thì quỳ trên sô pha giúp hắn xem thử con mắt một chút.

Tôi tìm một hồi cũng không phát hiện được cái gì, há miệng muốn nói chuyện, liền bị hắn đè lại sau gáy kéo xuống, vừa vặn hôn lên.

"A ưm..."

Kỹ thuật hôn của hắn cực kì điêu luyện, tôi phản kháng không được còn bị hắn hôn tới đầu óc đều choáng váng không biết trời trăng gì luôn.

Chờ tôi thoáng hồi phục ý thức lại, muốn đem hắn đẩy ra, lại phát hiện bản thân ấy vậy mà bị hắn đặt ở dưới thân, quần áo đều bị hắn ném sạch xuống đất. Khiến tôi xấu hổ nhất chính là, không ngờ tôi lại tự chủ động mở hai chân ra khoát lên eo của Ấn Cửu Hàn, hạ thể thắng tắp, dựng đứng cọ sát với hạ phúc Ấn Cửu Hàn. Càng khiến tôi muốn nổ tung lên, là hành động không tự giác đong đưa mông của mình, để hạ thể ma sát ở trên bụng của hắn!

Chuyện này có gì đó sai sai, sao tôi lại có thể làm như vậy được kia chứ, tôi muốn bỏ chạy. Nhưng thân thể lại không chịu nghe theo sự khống chế của tôi, cực kì đáng xấu hổ cùng dâm đãng mà đem bản thân dán sát lại gần Ấn Cửu Hàn...