Hotgirls Siêu Quậy

Chương 256: Kết thúc của bình yên – khởi đầu cho máu đỏ




“Sao cơ? Rời đi nhanh thế?” – Nó nhăn mặt ngồi trong lòng hắn trên ghế sofa trong phòng khách, chân vắt vẻo gác hẳn lên cái bàn đối diện.

“Chị xin lỗi…vả lại bên này chị còn nhiều việc cần xử lí lắm, đâu thể trốn đi chơi mãi.” – Ropez cười hối lỗi. Chị hiện tại đang ở công ty bên Anh, thực hiện lời nói sẽ rời đi.

“Hừ…chưa chơi với chị đã mà đi m...ất rồi…” – Nó phụng phịu.

“Thôi mà…khi nào rãnh rồi chị sẽ lại sang thăm em.”

“Haiz…thôi thì đành.Chị làm việc thì làm nhưng đừng quá sức nhé!” – Nó dặn dò.

“Biết rồi, em cũng phải cẩn thận đi. Tất cả bắt đầu rồi đấy. Một năm 7 tháng nữa là sinh nhật 18 tuổi của em rồi. Máu sẽ đổ…” – Ropez đang nói thì im lặng.

“Máu…em cũng đang chờ đây…mùi rất thơm…” – Nó hơi nhếch môi, ánh mắt có vài tia rất lạ.

“Dừng trò chơi của em lại đi…làm ngay trước khi quá muộn.” – Ropez nhăn mặt.

“Dừng lại lúc này sao? Không thể. Đã đi tới mức này thì không thể quay đầu rồi.” – Nó ngước mặt lên nhìn hắn, ngón tay miết nhẹ trên đôi môi kia.

“Nhưng lỡ nó quá tầm kiểm soát?”

“Đừng lo…kế hoạch đã xong rồi. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi để tìm ra kẻ đứng sau cùng của tất cả.” – Nó hơi cắn môi.

“Sau cùng? Không phải ông ta à? Chị tưởng là Ngô Thái Minh?” – Ropez chợt cau mày.

“Không, chỉ là con cờ chủ chốt thôi. Kẻ đứng sau nguy hiểm hơn nhiều. Kẻ đó trong nội bộ, là người quen nên nắm rất rõ tất cả mọi thông tin. Kẻ đó mối chính là mối nguy hiểm thật sự.” – Nó liếm môi.

“Ok…thế thì tìm ra hắn ra đi. Chị cúp đây, giữ gìn sức khoẻ” – Ropez thở dài.

“Vâng, chị cũng thế.” – Nó nói rồi buông điện thoại xuống.

Từ lúc trở về Việt Nam từ Hawaii cũng được gần một tuần rồi mà nó chẳng thèm đến công ty, chỉ đến trường cho có lệ thôi. Nó đang câu dẫn con mồi, chờ con cá sập bẫy. Có nó xuất hiện ở công ty, con cá đó sẽ đề phòng hơn. Thế thì đành núp ở nhà chờ động tĩnh vậy.

- Ai thế? – Hắn nghịch tóc nó, hỏi.

- Ropez… - Nó tựa người vào lòng hắn.

- Có chuyện gì sao? Nghe giọng em bực bội sặc mùi thuốc súng.

- Cũng chẳng có gì, chỉ là vài vấn đề lặc vặt về việc nguy hiểm đang tăng dần thôi. Bọn chúng bắt đầu lên sẵn kế hoạch cho ngày đó rồi. – Nó bình thản.

- Ngày gì cơ chứ? – Hắn không hiểu.

- “Ngày Tái Gía”. – Nó nhắm mắt lại nói, đó là ngày nó không bao giờ trông mong.

- Ra là nó…thế thì em chẳng có gì phải sợ cả, anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá. Sau khi ngày đó kết thúc, em nhất định sẽ còn sống. – Hắn véo mũi nó.

- Không…đừng nhúng tay vào. – Nó vội mở mắt rồi lắc đầu.

- Tại sao chứ? – Hắn hơi ngỡ ngàng.

- Cuộc chiến đó là của Tứ ma nữ. Hơn hết, còn là của tập đoàn KWT, Trương gia và Vương gia. Nó không phải là của Hoàng gia hay Hoàng Anh. – Nó nhướn mày.

- Nhưng thế thì sao? Chẳng phải nhiệm vụ của Tứ hộ vệ là bảo vệ Tứ ma nữ à? Anh hiểu…anh sẽ không chết. – Hắn mỉm cười.

- Hừ…anh chết cũng chẳng sao. Chết quách đi cho rồi. – Nó dẩu môi.

- Em? – Hắn trừng mắt.

- Đọ mắt à? Anh chơi lại em không? – Nó trừng mắt lại.

- Rồi thôi…anh chịu thua em. – Hắn chào thua.

- Hừ…háo thắng. Anh nghĩ em là ai mà lại chịu để cho anh bắt nạt? – Nó cười mỉa.

- Này…đừng thấy anh nhường mà em làm tới nhé. Nếu cứ tiếp tục thì anh không nhịn nữa đâu. – Hắn hăm doạ.

- Vâng…thế anh tính làm gì? Đừng doạ hôn em đấy nhé! – Nó hơi cười.

- Ơ…sao em biết? Cứ y như đi guốc trong bụng anh. – Hắn nghệt mặt.

- Xì…thích thì cứ việc, em chẳng sợ. Cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà.

- Là em nói nhé. Em không biết là mình đang thách thức ai sao? – Hắn nheo mắt cười đểu.

- Tất nhiên là biết…sói háo sắc! – Nó hất mặt.

- Đã biết anh là sói, không sợ bị thịt ào?

- Không. Anh dám làm gì thì coi chừng, em không phải loại con gái để người khác dễ dàng đụng vào đâu.

- Thế à? Nhưng mà biết là em đánh nổi anh không nhỉ? Anh không giống như cách đây 2 tháng, dễ dàng bị em đánh gục đâu.

- Không biết. – Nó nhún vai.